Vì mẹ chồng luôn có cách để xuất hiện trong cuộc sống của tôi như một hồn ma, thỉnh thoảng lại hiện lên cắn cho một phát, khiến tôi không thể nào làm ngơ được.
“Hiểu Tình, em là một cô gái thông minh.”
“Chị còn ngửi thấy mùi cỏ roi ngựa trên vỏ chăn mới, đến cả chi tiết nhỏ như vậy em cũng để ý, chị tin là em rất rõ ràng.”
“Văn Sâm không phải kiểu con trai bám mẹ, nhưng trong một gia đình như vậy, có một người chồng kiểu lảng tránh như chú ấy, lại càng khiến em sống khổ hơn.”
“Có phải em thường hay nghĩ rằng Văn Sâm không sai, em không thể vì mẹ chồng mà bỏ rơi chú ấy.
“Nhưng em thử nghĩ xem, liệu tình yêu có thể giúp em chịu đựng sự giày vò như vậy suốt cả đời không?
“Liệu em có vì ngày càng chán ghét mẹ chồng mà cuối cùng cũng ghét luôn cả cuộc hôn nhân này không?”
“Có chứ… thật ra bây giờ em đã thấy như vậy rồi.”
Lời chị Lệ khiến tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Nếu tình huống này là không thể thay đổi, nếu tôi không thể kiên trì được cả đời, thì có lẽ tôi nên sớm đưa ra quyết định.
Vào đêm giao thừa, khi năm cũ sắp qua và năm mới chuẩn bị đến, tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn lại cuộc hôn nhân của chính mình.
Bất chợt điện thoại rung lên vài cái, hệ thống camera trong phòng thú cưng báo có chuyển động.
Là mẹ chồng cầm chìa khóa mở cửa, bà ấy vậy mà dẫn theo thím tôi… bắt bé Gạo Nếp ra khỏi phòng thú cưng!
14
Gạo Nếp!
Bọn họ sao có thể dám đụng vào Gạo Nếp chứ!
Tôi không thể giữ nổi bình tĩnh, lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện giữa anh Lực và Hứa Văn Sâm: “Em phải về nhà ngay lập tức!”
Trên đường về, Hứa Văn Sâm không ngừng xin lỗi, anh cam đoan chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Tôi chợt nhớ ra, những lời cam đoan như vậy, trước đây cũng đã từng có rất nhiều lần.
Năm đầu tiên kết hôn, Hứa Văn Sâm cam đoan mẹ anh sẽ không nghe lén hai vợ chồng nói chuyện nữa.
Năm thứ hai, anh cam đoan mẹ sẽ không cùng họ hàng chèn ép tôi nữa.
Năm thứ ba, anh cam đoan mẹ sẽ không ép tôi uống “nước thải độc”: “nước dưỡng tử cung” nữa.
Năm thứ tư, anh cam đoan tôi chỉ cần về quê một lần vào cuối năm, ngoài ra sẽ không phải có bất kỳ liên quan nào đến mẹ chồng.
Năm nay, anh lại bắt đầu cam đoan…
Thế nhưng đủ loại lời cam đoan đều chỉ là tạm thời, lâu thì vài tháng, ngắn thì chỉ vài phút.
Những việc mẹ chồng làm khiến tôi kiệt quệ, những lời bà nói để nhục mạ, hạ thấp tôi, luôn sẽ tái diễn, như lửa tàn cháy lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khiến tôi cảm thấy bản thân giống như đang bị một đôi bàn tay vô hình ghì chặt dưới bùn lầy, dù cố gắng thế nào cũng không thể vùng lên.
Thật sự quá đau đớn.
Cảm giác nghẹt thở đến mức như sắp c.h.ế.t chìm, giờ đây đã lên đến đỉnh điểm.
15
Tôi tức tốc quay về nhà, cánh cửa lại đang mở toang.
Hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa ăn kẹo, mẹ chồng và thím tôi thì thản nhiên xem Gala Tết như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng khách và phòng ăn hoàn toàn không thấy bóng dáng Gạo Nếp đâu cả.
Tôi lập tức có dự cảm xấu:
“Gạo Nếp đâu rồi?!”
“Hiểu Tình, con mèo đó hả, chẳng ngoan chút nào, còn cào cháu trai thím nữa, lúc nãy nó tự chạy ra ngoài rồi.”
Thím tôi hờ hững chỉ tay về phía cửa.
Tôi không thể nhịn thêm được nữa, lao tới trước mặt bà ta, túm lấy tóc rồi kéo bà ta ngã xuống đất, cưỡi lên người bà mà tát liên tục mấy cái.
“Tôi đã nói rồi, ai đụng vào Gạo Nếp thì tôi nhất định không tha cho người đó!”
Thím tôi đau đến mức hét ầm lên cầu cứu, Hứa Văn Sâm vội vàng kéo tôi ra: “Vợ à, bình tĩnh lại đã.”
Bình tĩnh?
Con tôi bị họ làm mất rồi, bảo tôi bình tĩnh thế nào đây?!
Tôi không nói một lời, vùng khỏi tay Hứa Văn Sâm, lao về phía hai đứa cháu của thím.
Túm lấy tai chúng, lắc mạnh: “Nói! Là ai làm Gạo Nếp chạy ra ngoài?!”
“Huhuhu… không phải tụi con… là bà cố đuổi con mèo đi đó!”
“Bà cố nói con mèo của cô không nghe lời y như cô vậy, bà không cho cô nuôi mèo trong nhà nữa…”
Hai đứa trẻ khóc đến mức đứt cả hơi, toàn thân tôi run rẩy.
Lại là mẹ chồng, vẫn là mẹ chồng!
Đúng lúc đó, chú và anh họ chồng tôi dọa sẽ báo cảnh sát, Hứa Văn Sâm mặt mũi căng cứng, cố gắng năn nỉ tôi buông tha cho lũ trẻ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi làm đúng như anh ta mong muốn, buông bọn trẻ ra.
Đồng thời, buột miệng thốt ra câu nói mà tôi đã nghĩ đến vô số lần nhưng vẫn chưa đủ dứt khoát để nói ra: