Sau lưng yên tĩnh trong chốc lát, rồi tiếng bước chân dồn dập vang lên. Nghe cũng biết, người đó đang vội vàng đuổi theo cô.
“Diệp Thần, chạy nhanh như vậy, không muốn bán nhà trước cuối tháng nữa à?”
Ngay lúc cô đang nghĩ cách thoát khỏi người đàn ông phía sau, một giọng nói thong dong, tựa như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, vững vàng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Diệp Thần dừng bước, quay người lại, thở hổn hển nhìn người đàn ông đã đứng ngay sau lưng mình. “Anh có ý gì?”
Cái giọng điệu như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh ta khiến cô nghĩ tới những lời vu khống trên báo sáng nay, cơn giận trong lòng không sao kìm nén được mà bùng lên, giọng điệu cũng trở nên gay gắt.
“Không có ý gì cả.” Gương mặt Lăng Mặc vẫn điềm nhiên, giọng nói cũng nhàn nhạt. “Hôm nay tôi đến chỉ muốn cho cô biết một sự thật.”
“Sự thật gì?” Diệp Thần mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Lăng Mặc không trả lời thẳng vào vấn đề, mà chỉ liếc nhìn cô một cái rồi dời mắt xuống cổ tay, sau đó lịch thiệp hỏi: “Anh còn chưa ăn tối, hay là chúng ta đi cùng nhau?”
Hừ, Diệp Thần thầm hừ lạnh. Anh ta nói bóng nói gió như vậy, câu chuyện chỉ nói nửa vời, đã khơi gợi trí tò mò của cô lên đến đỉnh điểm, cô có thể nói không đi được sao?
Nơi dùng bữa tối là một quán ăn nhỏ nằm sâu trong một con hẻm. Diệp Thần đã sống ở đây hơn hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ biết thành phố quốc tế phồn hoa đến tột bậc này vẫn còn lưu giữ một khu phố cổ với những con hẻm nhỏ được bảo tồn hoàn hảo đến vậy.
Dọc đường đi, họ bước trên lối đi lát đá xanh gập ghềnh. Hai bên là những ngôi nhà kiểu cổ tường trắng ngói đen, cửa nhà đều là loại cửa gỗ được ghép ngang từ từng tấm ván, mang đậm hương vị cổ xưa.
Càng đi sâu vào con hẻm, Diệp Thần càng tò mò. “Sao anh lại tìm được nơi này?” Trong ký ức của cô, những hình ảnh này chỉ từng xuất hiện trên sách vở.
Tâm trạng của người đàn ông dường như khá tốt, không còn kiệm lời như vàng giống mọi khi nữa. Anh đáp rất nhanh, tựa như đã đoán trước được câu hỏi của Diệp Thần: “Tôi đã từng đến đây.”
“Ý anh là… anh cũng là người thành phố A?” Diệp Thần không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao vậy, chẳng lẽ tôi không thể là người ở đây à?” Lông mày người đàn ông giãn ra, giọng nói mang theo ý cười hiếm thấy, không hề có chút không vui nào vì lời của Diệp Thần.
“Tôi không có ý đó…” Diệp Thần cảm thấy khó xử. “Chỉ là tôi chưa bao giờ nghe anh nói mình là người ở đây.”
Câu nói vừa thốt ra, cô đã thấy hối hận. Anh ta ghét cô đến thế, số câu hai người nói với nhau trong ba năm kết hôn cộng lại có lẽ còn không bằng ba ngày làm thủ tục ly hôn này, làm sao cô có thể biết được thân thế của anh ta chứ.
Cô bỗng có cảm giác mình vừa tự tìm đường chết.
Vừa đến nơi này, Lăng Mặc dường như đã chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, không hề nhận ra sự bối rối của Diệp Thần. Anh khẽ thở dài: “Cha tôi là người ở đây, mẹ tôi thì không. Năm đó, mẹ tôi vì cha mà từ bỏ công việc ổn định, theo ông đến nơi này, nào ngờ…”
Diệp Thần đang vểnh tai lắng nghe chăm chú, không ngờ anh lại đột ngột dừng lại, bèn vội hỏi: “Nào ngờ sao ạ?”
“Không có gì.” Người đàn ông dừng lại vài giây mới lên tiếng, nhưng đã không muốn nói thêm về thân thế của mình nữa. “Đi thôi, đến muộn là không còn gì để ăn đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn bóng lưng cao lớn ngạo nghễ của anh, Diệp Thần cảm thấy có chút tiếc nuối. Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi là cô đã biết được thân thế của anh. Cũng may cô vốn là người giỏi điều chỉnh cảm xúc của mình, và cũng nhờ cái tinh thần “đà điểu” này mà cô mới có thể duy trì cuộc hôn nhân không tình yêu, không t.ì.n.h d.ụ.c suốt ba năm.
tuanh1
Thấy anh không muốn nói tiếp, cô cũng không hỏi thêm, bước theo chân anh đi sâu vào trong hẻm.
“Em muốn ăn gì?” Sau khi ngồi xuống, Lăng Mặc đưa thực đơn cho Diệp Thần.
Trước hành động này của anh, Diệp Thần bỗng cảm thấy không quen. Suốt ba năm làm vợ anh, cô nào đã từng được hưởng đãi ngộ cùng nhau dùng bữa tối như thế này.
Cô xua tay, đẩy thực đơn về phía anh. “Tôi sao cũng được, anh gọi đi.”
Cách họ ở cạnh nhau lúc này lại có chút giống một cặp vợ chồng thực thụ, khiến Diệp Thần cảm thấy hơi câu nệ.
Lăng Mặc dường như rất quen thuộc nơi này, anh không cần lật thực đơn mà gọi món thẳng với người phục vụ bên cạnh.
Người phục vụ ghi món xong liền nhanh chóng lui ra. Lăng Mặc rót một tách trà đưa cho Diệp Thần.
Diệp Thần nói cảm ơn, nhận lấy tách trà, đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm rồi sững người. “Trà hoa nhài?”
Lăng Mặc gật đầu. “Ừ.” Dừng một chút, anh lại hỏi thêm, “Em không thích à?”
“Không phải.” Diệp Thần vội lắc đầu. “Chỉ là không ngờ ở đây cũng có thể uống được trà hoa nhài.”
Bản thân trà hoa nhài không phải thứ gì quý hiếm, nhưng người dân thành phố này dường như không mấy ưa chuộng nên lượng tiêu thụ mãi không tốt, đến giờ gần như không còn ai bán nữa.
Diệp Thần thì ngược lại, cô đặc biệt thích hương vị dịu dàng thanh tú của trà hoa nhài mang nét đặc trưng của vùng Giang Nam. Mỗi khi thèm, cô thường lên mạng mua vài gói, nhưng kết quả toàn mua phải loại không ngon. Hiếm khi được uống loại trà chính tông như thế này, vừa vào miệng, hương thơm đã lan tỏa, vị ngọt thấm vào ruột gan, dư vị vấn vương, khiến người ta lưu luyến mãi không quên.
“Chỗ anh có mấy gói, nếu em thích, ngày mai anh cho người mang qua cho em.”
Lúc Lăng Mặc mở lời, Diệp Thần vì quá mê uống nên trong miệng đang ngậm một ngụm trà lớn, không hề phòng bị mà phun hết cả ra ngoài.
Một nửa ngụm trà b.ắ.n lên mu bàn tay của người đàn ông đang đặt trên bàn, nửa còn lại trôi ngược vào cổ họng. Cô bị sặc, không kịp xin lỗi anh mà bắt đầu ho sặc sụa.
“Lớn từng này rồi mà uống trà cũng sặc được.” Giọng nói thoáng ý cười truyền đến bên tai, cùng lúc đó, một tờ khăn giấy trắng sạch cũng được đưa tới từ phía đối diện.
Diệp Thần nhận lấy, đang vội lau đi giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mi vì ho thì một bàn tay đặt lên lưng cô. Bàn tay ấy vỗ nhẹ từng cái, từng cái một, lực vừa đủ, lên sống lưng cô.
Cô ngỡ ngàng mất vài giây, nhưng ngay khoảnh khắc sau, khi đã định thần lại, việc đầu tiên cô làm là né người sang một bên. Sống lưng vốn đang thả lỏng bỗng chốc căng cứng như một cây cung đã giương hết cỡ.
“Xin lỗi, anh có muốn đi rửa tay không?” Đó là câu đầu tiên cô nói với người đàn ông đã ngồi lại về phía đối diện sau khi cơn ho đã dứt.
Người đàn ông rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau mu bàn tay vẫn còn vương vài giọt nước. “Không cần.”
Hai từ nhàn nhạt ấy khiến Diệp Thần không khỏi sững sờ. Ba năm vợ chồng, dù không có bước tiến thực chất nào, nhưng chuyện anh mắc chứng ưa sạch sẽ nhẹ, ít nhiều gì cô vẫn biết.