Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 20



Anh vậy mà lại không hề chê nước miếng của cô.

Chuyện này thật khó tin. Là do cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh, hay là anh đã thay đổi thói quen của mình từ bao giờ?

Lăng Mạc nhìn thấy sự nghi hoặc và kinh ngạc nơi đáy mắt cô, anh thản nhiên rụt bàn tay đang thu hút toàn bộ sự chú ý của cô xuống dưới khăn trải bàn. "Không muốn biết hôm nay tôi tìm em là vì chuyện gì sao?"

Lăng Mạc vẫn là Lăng Mạc, cho dù giữa chừng có bao nhiêu khúc mắc hay gián đoạn, anh vẫn không bao giờ quên đi chủ đề chính.

So với anh, Diệp Thần quả thực kém cỏi hơn nhiều. Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên anh, cô không chỉ quên mất mục đích của bữa tối này là gì, mà suýt chút nữa còn quên luôn cả hai cái tát hôm kia và cả chuyện bị bôi nhọ trên báo hôm nay.

Cô thầm cắn chặt môi. Trong khoảng thời gian chờ Lăng Mạc về muộn, cô thường g.i.ế.c thời gian bằng cách đọc tiểu thuyết. Số tiểu thuyết đã đọc tuy không nhiều, nhưng cũng chẳng hề ít.

Tại sao trong truyện của người ta, nữ chính một khi phát hiện chồng ngoại tình đều có thể dứt khoát rời đi, tìm thấy hạnh phúc mới, còn cô, tại sao cô lại cảm thấy mình không thể làm được điều đó!

Thấy cô cắn chặt môi không nói, Lăng Mạc lại tiếp lời: "Em có muốn biết tại sao căn biệt thự rõ ràng có giá trị hơn chục triệu, mà em rao bán chỉ có ba triệu, vậy mà đến giờ vẫn không có ai hỏi mua không?"

Lời anh vừa dứt, Diệp Thần lập tức nhả môi ra, cô nheo mắt, lạnh lùng nhìn anh. "Là anh giở trò sau lưng đúng không!"

Lăng Mạc như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười nhất trên đời, hiếm khi lại bật cười thành tiếng trước mặt Diệp Thần. "Em thấy tôi có cần phải làm vậy không?"

Bình tĩnh lại, Diệp Thần cũng cảm thấy vừa rồi mình đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Với tính cách của Lăng Mạc, một căn biệt thự cỏn con thế này sao có thể lọt vào mắt xanh của anh được.

"Vậy thì tại sao?" Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, không dễ dàng hành động theo cảm tính nữa.

"Tôi hỏi em một câu trước đã."

"Anh nói đi."

"Nếu một căn nhà luôn tồn tại trong tâm trí mọi người với một mức giá trên trời, nhưng vào một ngày nọ, giá của nó lại đột ngột rớt thê thảm, em nghĩ nguyên nhân là gì?" Lăng Mạc nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, dáng vẻ tao nhã như một quý tộc xuyên không từ thời cổ đại.

tuanh1

"Còn có thể có nguyên nhân gì nữa, chủ nhà đang kẹt tiền, cần tiền gấp chứ sao." Diệp Thần chẳng cần nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay.

Lăng Mạc đặt tách trà xuống. "Còn khả năng nào khác không?"

Diệp Thần cúi đầu trầm tư một lúc. "Hết rồi."

"Đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch. Hầu hết mọi người sẽ không nghĩ rằng căn nhà bị bán rẻ là do chủ nhà thiếu tiền, mà sẽ nghĩ rằng căn nhà đó không may mắn. Nói một cách thông thường hơn, rất có thể đó là một căn nhà có ma. Thử hỏi, khi đã có suy nghĩ định kiến như vậy, lại thêm việc em vội vàng rao bán ở phía sau, cho dù có người động lòng cũng phải đắn đo suy nghĩ cho kỹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe anh phân tích, Diệp Thần thầm thấy hối hận. Cô chỉ mải muốn bán được nhà cho nhanh, sao lại không nghĩ tới những điều này cơ chứ.

Trong lúc nói chuyện, thức ăn đã được dọn lên liên tục, đều là những món rất thanh đạm, đúng hợp khẩu vị của Diệp Thần.

Diệp Thần thu lại ánh mắt, không nhìn người đàn ông nữa, cô cầm đũa gắp một bông súp lơ xào đưa lên miệng.

"Chuyện trên báo hôm nay, nếu tôi không hề..." Cô mới nhai được nửa chừng, người đàn ông im lặng hồi lâu bỗng lên tiếng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy giữa đôi mày của anh dường như nhuốm đầy những cảm xúc phức tạp.

Nghĩ đến bài báo đó, lòng Diệp Thần chợt trĩu nặng. Miếng súp lơ vốn đang giòn tan trong miệng bỗng chốc hóa thành vị đắng chát. Cô nuốt chửng miếng súp lơ chưa kịp nhai nát, ngắt lời anh bằng một tốc độ cực nhanh: "Anh đừng nói nữa, tôi thấy hết rồi."

"Ha ha..." Súp lơ tuy nhiều dinh dưỡng hơn các loại rau khác nhưng cũng có nhược điểm của riêng nó, sợi xơ to cứng mắc lại trong cổ họng, cọ vào đau rát, kéo theo cả hốc mắt cũng bắt đầu cay xè.

Cuối cùng, lần này, đã đến lượt cô bật cười. "Lăng Mạc, được anh nhắc nhở, tôi mới nhớ ra, anh còn phải về nhà với bạn gái mới... à không, tôi nói nhầm, là bạn gái cũ chứ. Tôi đã tai tiếng đầy mình rồi, thật sự không thể gánh thêm bất cứ tội danh không đâu nào nữa."

Cô đặt đũa xuống, cầm ly nước lên, đứng dậy khỏi ghế, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông dường như đã c.h.ế.t lặng tại chỗ. "Thưa anh Lăng, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn anh đã chỉ điểm cho tôi. Ngoài ra, cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở, khiến tôi nhớ ra một chuyện khác."

Nói rồi, không đợi người đàn ông có bất kỳ phản ứng nào, cô ngửa đầu uống cạn ly nước, sau đó mở túi xách, lấy ra một tập tài liệu, rút thứ bên trong ra. "Đây là giấy tờ nhà của căn biệt thự, tôi trả lại cho anh. Tôi, Diệp Thần này, tuy đã mất hết cốt khí suốt ba năm, nhưng đó là ba năm tôi cam tâm tình nguyện. Căn biệt thự này dù đắt giá, nhưng cũng không thể quan trọng bằng danh dự của tôi!"

Dứt lời, cô không hề dừng lại thêm một giây nào, cầm lấy túi xách rồi quay người chạy thẳng ra cửa.

Suốt một quãng đường, sau lưng là một khoảng lặng như tờ, không còn nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào nữa. Chạy được bao xa không rõ, cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời. Mặc kệ bức tường cũ kỹ đã lốm đốm rêu xanh, cả người cô như thể sắp lả đi, tấm lưng ép chặt vào vách tường, mặc cho bản thân từ từ trượt xuống.

Cuối cùng, cô giống như một con chuột bạch sắp bị lôi ra làm thí nghiệm, hai tay ôm đầu, cuộn người lại thành một khối nhỏ nhoi.

Đêm nay, định sẵn là quá lạnh lẽo, cũng định sẵn là quá cô đơn. Diệp Thần chưa từng nói với ai, thứ cô thích nhất chính là màn đêm. Màn đêm yên tĩnh, tĩnh mịch, đặc quánh như mực tàu, có thể để cô một mình l.i.ế.m láp vết thương.

"Ha ha..." Bỗng một tràng cười khả ố vang lên từ phía không xa. Diệp Thần giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, nhờ ánh trăng mờ ảo, cô thấy một gã say rượu đang lảo đảo đi về phía mình.

Thứ xộc vào mũi không còn là mùi hương quen thuộc dễ chịu, mà là thứ mùi chua loét khiến người ta buồn nôn.

Diệp Thần không kịp nghĩ nhiều, vội đứng dậy, co giò chạy về phía đường lớn.

"Con ranh con, chạy nhanh thế làm gì, đêm nay để ông đây thơm mày một cái cho đã." Gã say rượu trông rất cao to lực lưỡng, một bước của gã gần như bằng ba bước của Diệp Thần.

Trong lòng hoảng hốt, chân trượt một cái, cô ngã sóng soài.

Lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói, nhưng cô đã chẳng còn tâm trí để ý đến nó nữa. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu không đứng dậy chạy ra đường lớn cầu cứu, trang báo ngày mai chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn, tiêu đề có lẽ sẽ biến thành "Con gái thị trưởng không cam chịu cô đơn, phóng đãng ngoài đường lúc nửa đêm".

Hai tay chống lên mặt đường đầy sỏi đá, cô mặc kệ cơn đau nhói từ lòng bàn tay đau đến mức nào, cố gắng gượng mình đứng dậy. Vừa đứng lên, mái tóc dài xõa trên vai đã bị người ta giật mạnh từ phía sau. "Con đĩ thối, đúng là thứ cho mặt mà không biết giữ, ợ..."