Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 21



Gã say nấc lên một tiếng, mùi rượu chua loét trong không khí càng thêm nồng nặc. Diệp Thần không sao kiềm chế được cơn buồn nôn đang cuộn lên trong dạ dày. Cô muốn cúi người xuống, nhưng tóc đã bị người kia túm chặt lấy. Cú gập người này khiến da đầu cô như bị lột ra, đau đến độ nước mắt lập tức lưng tròng.

Cái miệng hôi thối kề sát mặt cô vẫn không ngừng tuôn ra những lời bẩn thỉu, nhưng Diệp Thần đã không còn sức để giãy giụa. Khi nước dãi và ghèn mắt của gã say sáp lại gần, cô dồn hết chút sức lực cuối cùng, nhấc chân lên, đá mạnh vào hạ bộ của hắn.

Gã say không kịp đề phòng, ôm bụng rên la oai oái: “Con đĩ thối tha, mày dám đá ông à! Đúng là muốn c.h.ế.t mà!”

Nhân lúc hắn đang ôm bụng, Diệp Thần dốc toàn bộ sức bình sinh, chạy về phía có ánh đèn đường hắt tới.

Nói là chạy, chi bằng nói là đi, thậm chí còn không bằng đi bộ. Ngược lại, cú đá của cô ngoài việc khiến gã say đau đớn trong giây lát thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

Nghe tiếng bước chân và mùi hôi thối đến buồn nôn mỗi lúc một gần, Diệp Thần cắn chặt răng, tay mò vào trong túi xách.

Vừa rồi hoảng loạn quá nên cô không nghĩ ra, bây giờ bị gió lạnh thổi qua, cô đã bình tĩnh hơn đôi chút. Cô nhớ ra trong túi có một chiếc kéo, là do lúc tan làm đầu óc thất thần nên đã vô tình bỏ vào.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu một nhát kéo này không thể giúp cô tự vệ thành công, cô sẽ chọn cách tự kết liễu.

Hít một hơi thật sâu, cô giơ cao tay cầm kéo lên, rồi xoay người đối mặt với gã say đang lao tới. Một nhát đ.â.m xuống, nếu không thể giúp mình thoát hiểm, cô sẽ đ.â.m thẳng vào cổ mình.

Có bài học từ trước, gã say rất nhanh nhẹn né được mũi kéo của cô. Trong con hẻm nhỏ sâu hun hút không một bóng người, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay này, Diệp Thần hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô bỗng nhớ đến một câu trong cuốn tiểu thuyết mình từng đọc: “Nếu đã không thể sống như một nàng công chúa, vậy thì hãy để tôi c.h.ế.t như một nàng công chúa.”

Cô, Diệp Thần, nếu đã không thể giữ được sự trong sạch của mình, vậy thì hãy để cô c.h.ế.t trong quá trình bảo vệ nó.

“Đồ ngốc, nếu muốn đ.â.m vào động mạch chủ thì phải lệch lên nửa tấc nữa. Một nhát đ.â.m xuống, đảm bảo m.á.u văng ba thước, dù là Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi.” Một giọng nói không nhanh không chậm bỗng vang lên từ phía sau.

Tay cầm kéo của Diệp Thần run lên, lưỡi kéo sắc lạnh sượt qua chiếc cổ trắng ngần, một cơn đau nhói ập đến, sau đó là những giọt m.á.u lăn dài.

Lăng Mạc nhíu mày, sải bước đến bên cạnh cô, vừa kịp đỡ lấy thân thể mềm oặt sắp ngã xuống đất của người phụ nữ. Anh bế bổng cô lên, đôi mày thanh tú vẫn nhíu chặt thành một đoàn, tựa như sợ hãi, tựa như đau lòng, vô vàn cảm xúc phức tạp đan xen trong đáy mắt, để rồi cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Đồ ngốc, gặp nguy hiểm, em không biết kêu cứu trước sao?”

Diệp Thần đã không còn sức để cãi lại anh, cô vô thức nép chặt vào lồng n.g.ự.c anh. Tiếng tim đập mạnh mẽ, trầm ổn vọng vào tai, hương thơm thanh mát, dễ chịu lấp đầy khứu giác.

Vòng tay anh thật ấm áp, giống hệt như ba ngày trước, khi anh bế cô lên ở Diệp gia.

Gã say thấy “con mồi” béo bở sắp vào tay lại bị người khác “cướp” mất thì không khỏi tức giận. Đúng là rượu vào làm liều, hắn gầm lên một tiếng, vung nắm đ.ấ.m về phía Lăng Mạc.

Trong mắt hắn, người đàn ông trước mặt mặc vest thắt cà vạt, dáng vẻ chỉn chu, vừa nhìn đã biết là tên công tử bột trói gà không chặt, tuyệt đối không đỡ nổi một đ.ấ.m của hắn.

Kết quả…

Năm phút sau, trong con hẻm vang lên tiếng dập đầu cầu xin tha thứ: “Đại ca, là tôi có mắt không tròng, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi.”

“Cho mày hai lựa chọn.” Lăng Mạc ôm Diệp Thần trong lòng, một trận giao đấu chỉ dùng chân mà không chỉ thắng gọn ghẽ, ngay cả hơi thở cũng không hề gấp gáp. Anh siết chặt vòng tay ôm lấy người phụ nữ, toàn thân toát ra khí lạnh sắc bén. “Một là tự bẻ gãy một cánh tay, hai là gọi điện báo cảnh sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mười phút sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường, gã say nhanh chóng bị áp giải đi. Sau khi xử lý xong mọi việc, đội trưởng tiến lại phía Lăng Mạc: “Lăng tiên sinh, có lẽ cần vị tiểu thư đây về đồn để lấy lời khai.”

“Tôi thấy không cần thiết.” Lăng Mạc liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy. Tên tội phạm kia vừa rồi chỉ định cướp của tôi thôi, tôi đi cùng anh lấy lời khai là được rồi.”

Nghe Lăng Mạc nói vậy, người phụ nữ đang nép trong lòng anh, mái tóc dài che khuất cả khuôn mặt, khẽ run lên. Tại sao anh lại nói như vậy?

Người có mắt nhìn một cái là biết chuyện gì vừa xảy ra, huống chi chính tai cô đã nghe gã say báo cảnh sát với tội danh “âm mưu cưỡng h.i.ế.p phụ nữ”.

Bỗng nhiên, một khả năng khác lóe lên trong đầu cô. Nếu cô theo cảnh sát về đồn lấy lời khai, chắc chắn Diệp Chấn Sơn sẽ biết chuyện, hơn nữa một khi bị đám phóng viên đánh hơi được, e rằng trang nhất báo ngày mai sẽ xuất hiện những tin tức khiến cô càng thêm khó xử.

Anh… đang giải vây cho cô sao?

Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Nếu đã sợ cô phải khó xử, vậy tại sao trên tờ báo sáng nay lại xuất hiện những nội dung như thế?

Người đàn ông vẫn không buông cô ra, cho đến khi họ ra khỏi con hẻm, đến bên cạnh xe của anh, anh mới đặt cô ngồi vào ghế phụ, hai người mới thực sự tách ra.

Diệp Thần mềm nhũn dựa vào ghế phụ, rời khỏi lồng n.g.ự.c ấm áp của người đàn ông, cô bất giác rùng mình một cái, lạnh quá.

Cái run rẩy của cô vừa hay lọt vào mắt người đàn ông vừa ngồi vào ghế lái. Anh vừa bật điều hòa, vừa cởi áo khoác của mình đắp lên cho cô: “May mà, anh đã nghe thấy tiếng động.”

Diệp Thần ngỡ rằng thần kinh mình căng thẳng quá nên đã nghe nhầm, nếu không sao cô lại có thể nghe ra sự căng thẳng và hối hận trong giọng nói trước sau như một của anh được.

Không thể nào!

Rõ ràng năm đó họ vừa kết hôn, anh đã ngoại tình!

Rõ ràng người anh yêu là Đổng Mạn, họ còn có con với nhau!

tuanh1

Thế nhưng, tại sao, tại sao lại cứ nhằm đúng lúc sau khi ly hôn, quan hệ của hai người lại đột nhiên tốt lên?

Ở một phương diện nào đó, cô rất hiểu Lăng Mạc, anh không phải kiểu tra nam trong tiểu thuyết, vứt bỏ người vợ tào khang rồi lại hối hận, ảo tưởng đuổi theo níu kéo. Anh thực ra…

Diệp Thần nhắm mắt lại, cẩn thận phân tích trong lòng. Chuyện ly hôn này, bình tĩnh nghĩ lại, đột nhiên cô cảm thấy nó chẳng hề đột ngột chút nào.

Năm họ kết hôn, anh đã có người bên ngoài. Chuyện Đổng Mạn sảy thai chỉ là một ngòi nổ, từ nửa năm trước khi cô dọn khỏi biệt thự trung tâm thành phố, dường như đã báo trước kết cục ly hôn của hai người.

Lăng Mạc khởi động xe, không lái về phía đồn cảnh sát mà hướng về bệnh viện trung ương.

“À này, không phải anh phải đi lấy lời khai sao?” Do dự một lát, Diệp Thần vẫn lên tiếng.

“Đồ ngốc, tay và cổ không đau nữa à?” Ánh mắt người đàn ông vẫn dán vào con đường phía trước, giọng điệu có chút lơ đãng.