Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 22



Diệp Thần mím chặt môi, không nói thêm lời nào, cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Người ta thường nói, mười ngón tay nối liền trái tim, sao có thể không đau cho được?

“Sao em lại đi vào con đường rẽ đó?” Tại ngã tư đèn đỏ tiếp theo, nhân lúc chờ đèn, người đàn ông liếc nhanh cô một cái.

“Em đi dạo loanh quanh thôi, rồi vô tình lạc đến đó.” Diệp Thần nói dối. Thực ra, cô thích một mình ẩn mình trong màn đêm, thế nên mới đi vào con hẻm nhỏ không một bóng người kia.

“Em đúng là ngốc thật, đến một nơi xa lạ mà cũng dám đi lung tung.” Người đàn ông khẽ thở dài, trong giọng nói phảng phất vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ trong một tối mà bị anh gọi là “đồ ngốc” hết lần này đến lần khác, trong lòng Diệp Thần cũng dâng lên một cỗ hờn dỗi. Cô sầm mặt, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Em đương nhiên không thể thông minh lanh lợi như Tổng tài Lăng của anh rồi.”

Cãi lại Lăng Mạc, đây là chuyện mà trong suốt ba năm qua, cô có mơ cũng không dám nghĩ tới. Lời vừa thốt ra, lòng cô bỗng nhẹ nhõm đi nhiều. Hóa ra, khi đã quyết định buông bỏ hoàn toàn, việc trút bỏ cảm xúc có thể khiến người ta sảng khoái cả người đến thế.

“Em...” Người đàn ông cau mày, vừa định mở miệng thì đèn xanh bật sáng. Anh không nói tiếp nữa, những ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm chặt vô lăng, chiếc xe lao vút về phía trước.

Suốt chặng đường còn lại, cả hai đều im lặng. Không khí dường như ngưng đọng lại, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, gò bó.

May thay, ngay lúc hai tay Diệp Thần bắt đầu vô thức vò vạt áo, Lăng Mạc đã bật radio lên.

Bên trong đang phát một bản tình ca cũ, giai điệu du dương, ca từ sầu thảm vang vọng trong đêm khuya, khiến người ta chỉ muốn rơi lệ.

*Nếu thời gian lỡ quên đi vòng xoay, quên mang đi điều chi mất.*

*Anh có còn, đứng mãi nơi đây, vào ngày anh nói tiếng yêu em.*

*Rồi ở một góc nào đó của thế gian, ta sẽ có một ngôi nhà chung.*

*Anh nói lồng n.g.ự.c của anh, sẽ khiến em thấy ấm lòng…*

“Sao thế?” Lúc dừng xe, Lăng Mạc hỏi người phụ nữ bên cạnh đang lấy khăn giấy che đi khóe mắt.

tuanh1

“Không có gì.” Diệp Thần cố sức hít vào một hơi, không muốn anh nhìn thấy vành mắt đã sớm hoe đỏ của mình, cô mở cửa rồi bước xuống xe.

Nghe thấy tiếng cửa xe bên kia cũng mở ra, cô dừng bước, quay lưng về phía anh, không hề ngoảnh lại. “Anh về đi.” Giọng nói nghe kỹ có chút khàn đặc, tựa như vừa mới khóc xong.

Chồng cũ vợ cũ đêm hôm cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện, nếu bị đám phóng viên kia bắt gặp, không biết họ sẽ lại thêm mắm dặm muối viết bậy bạ đến mức nào. Cô thì đã chẳng còn gì để mất, nhưng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến việc thăng chức của Diệp Chấn Sơn.

“Diệp Thần.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, “Anh đến đồn cảnh sát một chuyến, em vào băng bó xong thì ở đây đợi anh, anh đến đón em.”

“Anh Lăng, không cần đâu ạ, tôi tự về được.” Hít một hơi thật sâu, cô không nán lại nữa mà sải bước về phía sảnh cấp cứu của bệnh viện.

Thật mỉa mai làm sao. Ba năm gần như hèn mọn lấy lòng, cô trước sau vẫn không thể bước vào trái tim anh, thậm chí một lời tốt đẹp cũng chưa từng được nghe. Vậy mà chỉ ba ngày sau khi ly hôn, cô lại nhận được sự đối đãi hoàn toàn khác biệt.

“Thưa cô, cô muốn khám khoa nào ạ?” Thấy người phụ nữ đứng trước cửa sổ đăng ký với ánh mắt mơ màng, mãi không lên tiếng, cô y tá bên trong không khỏi nhắc nhở: “Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ồ, xin lỗi, tôi khám ngoại khoa.” Diệp Thần sực tỉnh. Cô bị làm sao thế này, cứ như hồn lìa khỏi xác vậy. Trái tim cô, không tự chủ được mà bay về phía chiếc Audi R8 có lẽ đã rời đi ngoài cổng bệnh viện.

Từ phòng khám bước ra, lòng bàn tay và cổ đều đã được quấn băng gạc. Sau khi mua một chai trà sữa nóng ở máy bán hàng tự động, cô ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi trong đại sảnh, đầu óc m.ô.n.g lung nghĩ xem lát nữa nên đi đâu.

Cô lấy điện thoại định gọi cho Tiền Lệ Phương, nhưng nghĩ đến bộ dạng của mình lúc này, không chỉ bị chị ấy cằn nhằn không ngớt mà chắc chắn còn khiến chị lo lắng một phen. Do dự một lúc, cô lại đóng danh bạ vừa mới mở ra.

Đi đâu bây giờ?

Cô vắt óc suy nghĩ.

“Còn chưa đi, định ngồi đây cả đêm à?” Một bóng đen bao trùm lấy đỉnh đầu cô, theo sau là giọng nói trong trẻo đến mức không gì sánh bằng.

Tay cầm điện thoại của Diệp Thần run lên, giọng điệu rất khó chịu: “Liên quan gì đến anh?”

Một chai trà sữa nóng vào bụng, cô quả thực đã có thêm chút sức lực.

“Này… Anh bị bệnh à… Này…” Giây tiếp theo, cô đã bị người ta bế thốc lên. Sức của người đàn ông rất lớn, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Cuối cùng, cô đành mặc cho anh bế mình ra khỏi bệnh viện, sau đó bị nhét vào xe của anh.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đây là câu đầu tiên cô gào lên với người đàn ông vừa ngồi vào ghế lái, đồng thời cũng hối hận sao lúc nãy không mua một lon cháo bát bảo để uống, ít nhất thì sức lực cũng sẽ lớn hơn một chút.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, khuôn mặt tuyệt mỹ của anh một nửa ẩn vào trong bóng đêm. “Diệp Thần, đừng bán nhà nữa, tôi cho em một nghìn vạn.”

“Cái gì?” Diệp Thần ngỡ mình nghe nhầm, không kìm được mà hỏi lại.

“Một nghìn vạn, ở bên anh một năm.” Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm tựa vực sâu vạn trượng, người ngoài đừng hòng nhìn thấu được chút suy nghĩ nào của anh.

“Anh đúng là bị thần kinh!” Diệp Thần sững người, sau đó liền mắng một câu thật cay độc, rồi đưa tay ra sau định mở cửa xe.

Cô không muốn biến mình thành kẻ thứ ba bị người người trên mạng phỉ nhổ, càng không muốn lặp lại những chuyện cẩu huyết như trong mấy bài đăng cô từng đọc, ly hôn xong lại trở thành tình nhân của chồng cũ.

Lần này, Lăng Mạc không xuống xe đuổi theo, anh mặc cho cô rời đi. Qua lớp kính chắn gió, anh đăm đăm nhìn theo bóng lưng mảnh mai yếu ớt của cô, đáy mắt vốn luôn trong trẻo thoáng qua một tia mơ hồ.

Nếu ban đầu Diệp Thần vẫn còn ý định quay về căn biệt thự xa hoa trong trung tâm thành phố ở tạm một đêm, thì bây giờ, sau câu nói khó hiểu của Lăng Mạc, cô đã hoàn toàn dập tắt ý nghĩ đó.

Khi đưa tay vào túi xách lấy ví tiền, cô vô tình chạm phải chùm chìa khóa, trong lòng vô cùng hối hận sao lúc đó không trả lại nó cùng với giấy tờ nhà đất cho anh.

“Thưa cô, thật xin lỗi, khách sạn đã hết phòng rồi ạ.” Đây là khách sạn thứ ba Diệp Thần ghé vào, và câu trả lời cô nhận được khi đưa chứng minh thư cho lễ tân cũng giống hệt hai nơi trước đó.

“Không thể nào, chẳng phải lúc nãy chị vừa nói vẫn còn phòng sao?” Diệp Thần nhận lại chứng minh thư, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Cô gái trẻ phụ trách lễ tân dường như rất thông cảm với người phụ nữ có cổ và tay đều quấn băng gạc trước mặt. Cô nhìn vào máy tính, di chuột vài cái rồi cười với Diệp Thần: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi nhìn nhầm, phòng cuối cùng cũng đã có người đặt mất từ hai phút trước rồi ạ.”