Người đàn ông không nói thêm lời nào, vắt chiếc áo lên bồn rửa mặt rồi xoay người đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng cửa đóng, Diệp Thần mới dám ngẩng đầu lên khỏi hai đầu gối.
Cô đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo người đàn ông đưa cho mình, đó là một chiếc áo sơ mi màu đỏ. Tuy chỉ là màu đỏ trơn, nhưng chất liệu vải sờ vào rất thoải mái, dù Diệp Thần không học về thiết kế thời trang, cô cũng biết chất vải này chắc chắn rất cầu kỳ.
Mặc áo sơ mi xong, cô soi mình trước gương, xác định độ dài áo đã che khuất phần hông, không có gì bất ổn, cô mới mở cửa bước ra.
tuanh1
Trong phòng không còn là một màu đen kịt không thấy rõ năm ngón tay nữa. Ngọn đèn bàn trên tủ đầu giường đã được bật lên, ánh sáng tỏa ra là một màu tím nhạt dịu dàng, lung linh chiếu lên gương mặt người trên giường, tựa như phủ lên anh một tầng sắc màu m.ô.n.g lung say đắm.
Người đàn ông nhắm nghiền mắt nằm trên giường, đẹp đến kinh diễm!
Diệp Thần không biết anh đang ngủ thật hay giả vờ ngủ, cô nhón gót chân, từ từ đi về phía cửa. Lúc nãy vào đây cô đã nhìn rất rõ, phòng khách bên ngoài có ghế sô pha, cô định ra đó tạm một đêm.
Tay vừa chạm đến tay nắm cửa, một giọng nói trong trẻo dễ nghe đã chậm rãi vang lên từ phía sau: “Hai hôm trước bên ngoài mới có chuột đấy.”
“A!” Kèm theo tiếng thét chói tai, cô gái vốn đã đi tới cửa phòng liền nhảy cẫng lên, lao thẳng lên giường. Thứ mà Diệp Thần cô sợ nhất trên đời này chính là chuột.
Người đàn ông vẫn nằm yên nhưng đã mở mắt, đáy mắt ánh lên vẻ trêu chọc, đánh giá người phụ nữ đang hoảng hốt thất thần vừa nhảy lên giường, châm chọc nói: “Gan bé tẹo thế mà cũng dám đi đường đêm một mình à.”
Diệp Thần vừa vỗ n.g.ự.c cho đỡ sợ, vừa không quên cãi lại: “Gan lớn hay nhỏ thì có liên quan gì đến việc đi đường đêm đâu chứ.”
Nói rồi, cô hít một hơi thật sâu, nằm xuống phía cuối giường, tiện tay kéo chăn trùm kín từ đầu đến chân.
Có lẽ vì là lần đầu, trong lòng tuy rối bời nhưng vẫn không chống lại được sự mệt mỏi của cơ thể, chẳng bao lâu sau Diệp Thần đã thiếp đi. Ngược lại, người đàn ông đã lên giường từ sớm lại chẳng có chút buồn ngủ nào, anh mở to mắt, đăm đăm nhìn ngọn đèn bàn cổ điển trên tủ, lòng dạ rối bời.
Thấy Lăng Mặc đến rồi đi, chưa nói được đôi ba câu, Đổng Mạn uất nghẹn một bụng. Hậu quả của cơn tức giận ấy là bát đũa trong nhà phải chịu trận.
Bàn thức ăn chưa động một đũa bị bà ta hất tung cả khăn trải bàn.
Tiếng sứ vỡ loảng xoảng trong trẻo mà giòn giã, đã đánh thức người đầu bếp vừa mới ngủ. Nhìn thấy cảnh hỗn độn khắp phòng khách, bà không khỏi sững sờ: “Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
Đổng Mạn vốn đã không ưa người đầu bếp này, nhưng bất đắc dĩ, đây lại là người do chính trợ lý của Lăng Mặc chọn, cũng có thể nói là người do chính Lăng Mặc chọn cho bà ta. Bây giờ bà ta không muốn làm căng thẳng thêm mâu thuẫn, bèn cố nén cơn tức giận, lạnh lùng lườm bà một cái: “Không có gì, bà dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ đi.”
Người đầu bếp vội vàng chạy đến, bên ngoài bộ đồ mặc ở nhà chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác, làm việc thế này có chút bất tiện. Hơn nữa, cả phòng khách đều vương vãi dầu mỡ từ canh thức ăn b.ắ.n ra, dọn dẹp xong chắc cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, khi đó trời cũng gần sáng rồi.
Đổng Mạn nhìn ra được sự khó xử của người đầu bếp, bà ta hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý nữa mà đi thẳng lên lầu, trong lòng thầm nghĩ: Ở những mặt khác không trị được mày, thì giao thêm việc cho mày làm đến chết, rồi sẽ có ngày mày phải tự mình cuốn gói ra đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây là chiêu trò mà nhiều công ty thường dùng khi không muốn sử dụng một người nữa nhưng lại không muốn trả mấy lần tiền bồi thường hợp đồng, không ngờ lại được Đổng Mạn vận dụng vào đời thực một cách nhuần nhuyễn.
Người đầu bếp nhìn cảnh hỗn độn khắp phòng, chỉ biết vừa lắc đầu vừa thở dài, rồi xắn tay áo lên bắt đầu làm việc. Đêm dài vốn đang yên giấc, giờ đây đã định sẵn là phải làm việc đến hừng đông.
Toàn là hạng người gì không biết nữa, phẩm chất của tiểu tam này thật sự cần phải xem lại. Bà bỗng nhiên không thể nào hiểu nổi, ông chủ nhà mà bà mới chỉ thoáng thấy trong bữa tối, xét về cách nói năng hay cử chỉ, đều là một người đàn ông ôn hòa nho nhã, sao mắt nhìn người lại kém đến thế chứ?
Lắc đầu, bà thật sự không thể hiểu nổi!
Sáng hôm sau, Diệp Thần bị cơn đau từ vết thương trên chân đánh thức. Mi mắt nặng trĩu vừa hé mở, trong đôi mắt hãy còn ngái ngủ đã phản chiếu hình ảnh mái tóc bóng mượt như lụa của người đàn ông.
Trong thoáng chốc, cô thất thần. Mái tóc ấy, nếu đặt vài viên ngọc trai lên trên, chắc chắn chúng sẽ trượt xuống không một chút trở ngại.
Người đàn ông đang cúi đầu làm việc của mình, chợt nhận ra ánh mắt đang dán vào người mình, anh ngước mắt lên, đối diện với hai luồng sáng ấy: “Đừng động đậy, có thể sẽ hơi đau một chút, chịu khó một lát là xong ngay.”
Thật không biết xấu hổ, mấy lời này của anh khiến Diệp Thần liên tưởng đến câu nói của anh vào lúc… “kia kia” đêm qua, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.
Diệp Thần cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, nhìn về nơi phát ra cảm giác đau. Băng gạc được băng bó cẩn thận hôm qua đã bị tháo ra, để lộ phần da thịt bị trầy xước. Những thớ thịt đỏ hồng khiến cô nhớ đến món củ cải bào sợi mà cô từng thấy người đầu bếp làm trong căn bếp nhà họ Diệp khi còn nhỏ, điểm khác biệt duy nhất chỉ là màu sắc mà thôi.
Thấy cô không nói gì, Lăng Mặc cũng không lên tiếng nữa, rút lại ánh mắt, tập trung vào chiếc chân đang đặt trong lòng bàn tay mình. Cô tuy có xuất thân khiến người ngoài ngưỡng mộ, nhưng thực chất, cuộc sống của cô chưa chắc đã bằng những đứa trẻ trong gia đình khá giả.
Lòng bàn chân cô có những vết chai mỏng do làm việc nhà quanh năm để lại. Anh dùng đầu ngón tay mình nhẹ nhàng lướt qua những vết chai mỏng ấy, tựa như đang cảm nhận điều gì.
Cảm giác nhồn nhột truyền đến từ lòng bàn tay khiến Diệp Thần có chút không quen, cô theo bản năng muốn rụt chân lại, nhưng lại bị anh giữ chặt với tốc độ còn nhanh hơn, giọng nói trầm thấp cũng vang lên theo đó: “Tối qua bị dính nước rồi, nếu không thay thuốc, e là sẽ mưng mủ, đến lúc đó chắc chắn phải vào viện truyền nước.”
Nghe câu nói nửa cường điệu nửa sự thật của anh, cô quả nhiên sợ đến mức không dám động đậy. Giờ nghĩ lại, những chuyện cô sợ cũng thật nhiều, có lẽ là do hồi nhỏ bị bệnh không có ai bên cạnh, nên từ nhỏ đến lớn, thứ cô không thích nhất chính là truyền nước.
Chừng mười phút sau, người đàn ông trả lại tự do cho cô. Cô đưa chiếc chân được băng bó lại cẩn thận lên trước mắt nhìn, kỹ thuật này tuyệt đối không thua kém trình độ băng bó chuyên nghiệp của bệnh viện hôm qua.
Cô sờ lên chân phải bị thương của mình, không khỏi tò mò: “Anh… từng học y à?”
Động tác thắt cà vạt của người đàn ông hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục: “Không có, chỉ là thấy nhiều nên tự khắc biết làm thôi.”
“Thấy nhiều ư?” Diệp Thần đang định hỏi tiếp, rốt cuộc là trong tình huống nào mới có thể miêu tả việc băng bó vết thương là “thấy nhiều”, thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Lăng tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”