Giọng nói ấy, Diệp Thần có chút quen tai. Đó là Vưu Quân, trợ lý của Lăng Mạc, một người phụ nữ chuyên nghiệp, trẻ trung và tài giỏi.
Lăng Mạc đã thắt xong cà vạt, lúc với tay lấy áo khoác, hắn nghiêng mặt, hữu ý vô tình liếc mắt về phía người trên giường.
Ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc lâu khiến Diệp Thần bất an. Cô thuận theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, chiếc áo sơ mi của đàn ông quá rộng, thêm nữa tướng ngủ của cô lại chẳng đẹp đẽ gì, chiếc cúc áo trên cùng chẳng biết đã bung ra từ lúc nào.
Một mảng da thịt trắng nõn như ngọc lộ ra bên ngoài, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng hơn là, qua chiếc cổ áo rộng thùng thình, có thể lờ mờ thấy được đường cong ẩn hiện nơi lồng ngực.
tuanh1
Chết tiệt! Mặt cô lại đỏ bừng lên, vội vơ lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân.
Đi cùng với tiếng cười nghe có vẻ tâm trạng không tệ của người đàn ông là tiếng đóng cửa, rồi lại đến tiếng mở cửa vang lên nối tiếp nhau. Chắc chắn trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Diệp Thần mới ló đầu ra khỏi chăn, còn chưa kịp thở hắt ra, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường đã vang lên, là âm báo tin nhắn.
Cô tưởng là Tiền Lệ Phương nên cầm lên xem ngay.
Dãy số hiện lên trước mắt, dù không lưu tên nhưng lại quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm. Là Lăng Mạc.
“Ngày mai cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện ở trường anh đã xin phép giúp em rồi.” Giọng điệu vô cùng bá đạo, không cho người khác một khe hở để thương lượng.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ lời của Lăng Mạc, phần lớn thời gian, hắn chẳng cần thiết phải lừa cô, cô tin rằng, phần nhiều là do hắn chẳng thèm lừa cô mà thôi.
Tung chăn ra, vừa xỏ chân vào dép lê thì cửa phòng lại có tiếng gõ. Giọng nói răm rắp theo khuôn mẫu của trợ lý Vưu vang lên ngoài cửa: “Diệp tiểu thư, tôi đến đưa quần áo cho cô.”
Đúng là cơn mưa rào kịp lúc, nếu không cô thật sự định mặc bộ đồ bẩn này đi ra ngoài.
Diệp Thần mở cửa, người phụ nữ đứng ở ngưỡng cửa vẫn giống hệt mấy lần ít ỏi cô từng gặp trước đây, mái tóc ngắn gọn gàng ôm sát mặt, bộ vest công sở màu xanh thẫm càng tô đậm thêm cho cô ấy vài phần khí chất của một nữ cường nhân trong giới kinh doanh.
Một người phụ nữ có khí thế sắc bén như vậy, hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi tác trên gương mặt, nói cô ấy mới ngoài hai mươi cũng được, mà bảo cô ấy đã hơn bốn mươi cũng chẳng sai.
Cô ấy lãnh đạm nhìn Diệp Thần một cái, đưa chiếc túi trong tay qua, “Diệp tiểu thư, đây là quần áo Lăng tiên sinh bảo tôi mang đến cho cô.”
Diệp Thần nhận lấy, “Cảm ơn cô.”
“Diệp tiểu thư, đây là do Lăng tiên sinh bảo tôi mua giúp cô.” Cô ấy nói xong câu đó liền xoay người rời đi, ngụ ý là, có cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Lăng Mạc.
Nghe tiếng giày cao gót của Vưu Quân xa dần, Diệp Thần mới quay lại đóng cửa phòng. Cô cầm chiếc túi đi vào phòng tắm, ánh sáng ở đây rất tốt, dù cửa kính là kính mờ nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc lấy sáng.
Cô ngẩng đầu nhìn vào gương, người trong gương đầu bù tóc rối, hai mắt sưng húp, trông chẳng khác nào một con ma nữ.
Mở vòi nước, vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, sau đó cô mới mở túi lấy quần áo ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thần giũ bộ đồ ra, lại là một chiếc váy xuân dài quá gối, độ dài vừa phải. Vuốt ve chất liệu vải trơn láng mịn màng, lòng cô dâng lên một nỗi hoang mang bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không tốt đang dần tiến lại gần mình.
Tắm rửa xong, cô dùng dây thun buộc tóc lại qua quýt rồi bước ra khỏi phòng tắm. Điện thoại trên tủ đầu giường lại vang lên lần nữa, cô mở ra xem, là Tiền Lệ Phương.
Đúng lúc lắm, cô cũng đang định đi tìm cô ấy. Diệp Thần nhấn nút nghe, “Alô, Lệ Lệ...”
“Thần Thần, tớ đến trường tìm cậu rồi, giáo viên cùng phòng với cậu nói hôm nay cậu lại xin nghỉ.” Không đợi Diệp Thần kịp mở lời, Tiền Lệ Phương ở đầu dây bên kia đã xổ một tràng dài, nói rất nhiều trong một hơi, cuối cùng mới hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?”
“Lệ Lệ, tớ đang ở trong biệt thự trung tâm thành phố, tối qua đi họp lớp, hôm nay đầu óc choáng váng nên xin nghỉ không đi làm.” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định nói dối. Cô không muốn người bạn thân nhất của mình coi thường cô, cho dù đã bước đến nước này, cô vẫn có nỗi khổ tâm của riêng mình.
“Tớ đang đứng ngoài cửa nhà cậu đây, cậu lừa tớ à?” Tiền Lệ Phương hừ lạnh.
Diệp Thần im lặng.
“Thần Thần, báo chí hôm nay đưa tin tối qua có người cướp tổng tài Lăng thị, còn đăng cả ảnh nữa. Người anh ta ôm trong lòng, tuy tóc che hết mặt rồi, nhưng tớ chỉ cần liếc mắt là nhận ra đó là ai.” Giọng Tiền Lệ Phương mang theo sự tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Lệ Lệ, mọi chuyện thật ra không như cậu nghĩ đâu, là tối qua tớ gặp phải kẻ xấu, sau đó anh ấy tình cờ cứu tớ.” Diệp Thần giấu nhẹm đi đoạn hai người ăn tối cùng nhau, chỉ kể lại một phần sự thật.
“Thật không?” Tiền Lệ Phương vẫn nghi ngờ.
“Thật.” Qua điện thoại, dù biết Tiền Lệ Phương không thể thấy được hành động của mình, cô vẫn gật đầu thật mạnh. “Tớ không lừa cậu, tối qua thật sự là anh ấy cứu tớ, hơn nữa chính anh ấy đã thay tớ đến đồn cảnh sát, nếu không...”
Nếu không thì hôm nay tin tức bay đầy trời trên các mặt báo đã là chuyện Diệp Thần cô nửa đêm còn lả lơi thế nào, không chịu nổi cô đơn ra sao rồi.
Nghe Diệp Thần nói vậy, giọng điệu của Tiền Lệ Phương cũng dịu đi, “Coi như tên khốn đó còn có chút lương tâm.”
Chắc chắn Diệp Thần không sao, cô ấy định cúp máy, Diệp Thần vội gọi giật lại: “Lệ Lệ, đợi một chút.”
Tiền Lệ Phương áp ống nghe lại vào tai, “Thần Thần, còn chuyện gì nữa không?” Giọng cô ấy nhuốm đầy vẻ mệt mỏi, dường như vẫn chưa ngủ dậy, hoặc là đã thức trắng cả đêm.
“Thẩm Vĩ... dạo này thế nào rồi?” Cắn nhẹ môi dưới, Diệp Thần vẫn mở lời.
Thẩm Vĩ là người bạn từ thuở còn ở cô nhi viện của Tiền Lệ Phương, hai người cứ thế lớn lên từng ngày rồi xác định quan hệ yêu đương. Theo lời Tiền Lệ Phương, trên thế giới này, người quan trọng nhất với cô ấy, ngoài Diệp Thần ra chính là Thẩm Vĩ, ngoài Thẩm Vĩ ra chính là Diệp Thần.
“Anh ấy à...” Tiền Lệ Phương sững người, dường như không ngờ Diệp Thần lại đột ngột hỏi về Thẩm Vĩ. Cô ấy nhanh chóng che giấu mọi cảm xúc, gắng gượng gượng cười, “Tháng trước không phải tớ vừa nói với cậu rồi sao, anh ấy đến thành phố B rồi, dạo này đang ôn luyện làm đề, định đi Mỹ học thạc sĩ.”
Diệp Thần nghe giọng điệu cố tỏ ra thoải mái của bạn, một vị đắng chát lan ra trong cổ họng. Cô hít một hơi thật sâu, cũng không vạch trần cô ấy, chỉ nói: “Cậu bảo anh ấy cũng đừng suốt ngày chúi đầu vào sách vở, ra ngoài đi dạo nhiều vào, học hành quan trọng, sức khỏe còn quan trọng hơn.”
“Ừm, tớ biết rồi, nhất định sẽ nói lại với anh ấy.”
Điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối, nhưng Diệp Thần vẫn chần chừ chưa đặt máy xuống. Tay cô nắm chặt điện thoại, đáy mắt cay xè. Trước khi Lăng Mạc cho cô xem đoạn video đó, cô thật sự không ngờ Tiền Lệ Phương lại nhiệt tình đến các hộp đêm như vậy, không phải vì ham chơi, mà là để kiếm tiền.