Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 32



"Sao thế?" Lăng Mạc kéo rèm cửa lại rồi quay người, bắt gặp ánh mắt thoáng vẻ hoảng hốt của cô gái nhỏ trên giường, bờ môi mỏng đẹp đẽ khẽ mím lại. Anh bước đến ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt lại lọn tóc mai rủ bên tai cô. "Có phải tối qua… anh làm em đau không?"

Diệp Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, cô không bị ù tai đó chứ, cô nghe nhầm sao? Nếu không thì tại sao trong giọng nói vừa rồi của anh, cô lại nghe ra ý tứ xin lỗi.

Lăng Mạc là ai chứ? Ba năm qua, anh không cần dựa dẫm vào nhà họ Diệp một phân một hào nào, tự mình gầy dựng nên đế chế thương nghiệp đỉnh cao của riêng mình. Một người đàn ông cao cao tại thượng, ngạo nghễ coi thường chúng sinh như vậy, lại có thể mở miệng xin lỗi người khác sao?

Sẽ không!

Đáp án này vừa hiện lên trong đầu, người đàn ông ngồi bên giường đã nói tiếp: "Chuyện tối qua, là do anh hơi mất kiểm soát, mong em bỏ qua."

Diệp Thần c.h.ế.t sững. "Anh nói gì cơ?"

Cô không nghe lầm đấy chứ? Lăng Mạc thật sự mở lời xin lỗi cô!

Đôi mắt đối diện cô vô cùng đẹp đẽ, con ngươi màu hổ phách cực kỳ chân thành, không hề pha lẫn một tia giả dối nào. Lời nói thoát ra từ bờ môi mỏng tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một sức nặng không thể xem thường. "Anh hứa, sau này sẽ không bao giờ để chuyện như tối qua xảy ra nữa!"

Anh đã nói đến nước này, Diệp Thần cũng không có lý do gì để tiếp tục trùm chăn trốn trên giường nữa. Cô không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, rồi cứ thế xuống giường, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Lúc cô vệ sinh cá nhân xong xuôi bước ra, người đàn ông đã ngồi bên bàn ăn đọc báo. Dù chỉ nhìn từ xa, Diệp Thần cũng biết đó là tờ báo tài chính mà cô chẳng hề có hứng thú.

Nghe tiếng mở cửa, anh dời mắt khỏi tờ báo, nhìn về phía cô. "Mau đi thay đồ đi, rồi qua đây ăn sáng."

Diệp Thần không đáp, chỉ xỏ dép lê, xem như rất ngoan ngoãn đi vào phòng. Lúc quay ra lần nữa, trên người cô đã thay bộ quần áo do anh chuẩn bị.

Khi ngồi xuống cạnh anh, cô mới kinh ngạc phát hiện ra, tuy kiểu dáng quần áo của hai người khác nhau, nhưng màu sắc lại phối hợp vô cùng ăn ý. Anh mặc màu xanh da trời, còn cô là màu trắng tinh khôi. Trong đầu cô chợt lóe lên bốn chữ "trời xanh mây trắng".

Thấy cô mãi không cầm đũa, người đàn ông đặt tờ báo xuống, đưa đũa qua cho cô. "Ăn nhanh đi, hôm nay còn phải đi mấy nơi nữa."

Diệp Thần có thể nói là ra khỏi cửa khi sương còn đọng, trở về nhà lúc hoàng hôn đã buông. Cô chưa bao giờ đi bộ nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế.

Vừa vào nhà, thay giày xong, cô đi vào phòng, còn chẳng buồn thay quần áo mà cứ thế ngã vật ra giường.

Thể lực của người đàn ông này dường như rất tốt. Buổi chiều, gần như là anh nửa kéo nửa dìu cô đi. Đoạn đường trở về, anh dứt khoát bế cô về luôn, nhưng dù vậy, anh cũng không hề thở dốc chút nào.

Nằm trên giường một lúc, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng Lăng Mạc vào nhà cùng cô, sao bên ngoài lại không có chút động tĩnh nào? Anh đi đâu rồi?

Càng nghĩ lòng càng bất an, nhất là khi phải ở một mình trong căn nhà cũ không biết trước đây từng xảy ra chuyện gì, cô bật phắt dậy khỏi giường, quên cả mang giày, đi thẳng ra phòng khách.

Trong bếp vang lên tiếng nước chảy lí nhí, dường như sợ tiếng nước ào ào sẽ đánh thức người đang nghỉ ngơi trong phòng, người đàn ông đang rửa rau trong bếp đã vặn vòi nước ở mức nhỏ nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thần cảm thấy lòng mình rối bời, bất giác bước về phía anh. "Anh đang làm gì vậy?"

Người đàn ông không hề quay đầu lại. "Cô ngốc, em không đói à?"

Diệp Thần nhìn tấm lưng có phần kiêu hãnh của anh, ngượng ngùng lè lưỡi, không nói gì, xoay người rời khỏi bếp. Cô không vội về phòng nghỉ ngơi lấy lại sức, mà ngồi xuống ghế, ngắm nhìn bóng lưng bận rộn của anh trong bếp.

Tài nấu nướng của anh rất điêu luyện. Chỉ cần nhìn tư thế anh cầm d.a.o thái rau, hay điệu nghệ xóc chảo là biết.

Diệp Thần ngây người nhìn anh, trong lòng chợt thấy hoang mang. Nếu như trước khi ly hôn, anh cũng luôn đối xử với cô như vậy, thì lúc Đổng Mạn xuất hiện, liệu cô có dứt khoát ly hôn như bây giờ không?

Có lẽ là không đâu. Tiếc là, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, làm gì có "nếu như".

Nguyên liệu tuy đơn giản, nhưng qua bàn tay người đàn ông lại trở nên phong phú và bổ dưỡng.

Một bát cháo bách hợp táo đỏ vào bụng, Diệp Thần cảm thấy lồng n.g.ự.c khoan khoái hơn hẳn. Cô cảm nhận được có điều gì đó không ổn, bèn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra cảm giác lạ, phát hiện ra đôi mắt phượng hẹp dài của anh đang nhìn cô không chớp.

Diệp Thần có chút gượng gạo, vội thu lại ánh mắt, tránh né anh. Hình như anh gần như chưa động đũa, bát cháo trước mặt vẫn đầy ắp, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa vẻ phức tạp.

"Anh sao thế?" Lưỡng lự một hồi, Diệp Thần vẫn quyết định hỏi. "Có phải anh cũng mệt rồi không?"

"Không có gì, ăn nhanh đi, không còn sớm nữa, đến mười một giờ là không có nước nóng đâu." Anh lảng sang chuyện khác.

Cùng một chuyện được nhắc đến hai lần, Diệp Thần không khỏi tò mò. "Tại sao đến mười một giờ lại không có nước nóng?"

"Hôm qua em có hỏi anh đây là đâu đúng không?"

Diệp Thần gật đầu. Hôm qua khi vừa mở mắt, phát hiện nơi này không phải khách sạn như cô tưởng, cô quả thực đã hỏi, nhưng anh không trả lời.

tuanh1

"Đây là nơi người dân quanh đây dựa vào phố cổ để mưu sinh, họ đã phát triển một loại hình lưu trú khác biệt với các kiểu homestay nông thôn thông thường. Để du khách có thể trải nghiệm văn hóa xưa cũ, cứ qua một mốc thời gian nhất định, tức là qua mười một giờ đêm, sẽ không còn nước nóng nữa." Người đàn ông hiếm khi kiên nhẫn giải thích như vậy.

Diệp Thần "ồ" một tiếng, lúc này mới hiểu tại sao tất cả các thiết bị điện trong phòng đều là kiểu cũ, hóa ra đây là một cách để thu hút khách du lịch, đúng là có đầu óc kinh doanh.

"Ngày mai anh đưa em đi Vô Tích dạo một vòng." Diệp Thần cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, vừa định khóa cửa lại thì giọng nói của anh đã len qua khe cửa truyền vào.

Diệp Thần "ừm" một tiếng, không có ý kiến gì khác. Sau khi khóa cửa, cô mở vòi sen, thoải mái tắm một trận nước nóng. Đến lúc cởi quần áo ra, cô mới biết người đàn ông kia đã để lại bao nhiêu dấu vết trên người mình đêm qua.

Cô nhắm mắt lại, ngẩng mặt dưới vòi hoa sen, không cho phép mình suy nghĩ lung tung nữa. Một Lăng Mạc dịu dàng như thế này luôn khiến cô bất giác nhớ tới người mà cô đã cố tình chôn sâu trong ký ức – Trần Hi.

Lăng Mạc vừa mở laptop lên, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà bỗng reo vang. Anh cầm lên liếc nhìn, cái tên đang nhảy múa trên màn hình không khiến anh vui vẻ, ngược lại còn thoáng hiện lên vài tia mất kiên nhẫn.

"Mạc..." Đổng Mạn gọi cú điện thoại này, đã mang theo tâm thế được ăn cả ngã về không. "Em có một người bạn học ở Tô Châu ngày mai kết hôn, em định đến dự, anh thấy sao?"