Diệp Thần không muốn quay đầu lại nhìn anh, nhưng khi chiếc xe phóng về phía sân bay, ánh mắt cô lại bất giác tìm về phía kính chiếu hậu. Anh đang nghe điện thoại. Khoảng cách quá xa, ngoài bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh ra, cô chẳng thể thấy gì hơn nữa.
Xe lao đi vun vút, bóng hình anh dần thu lại thành một chấm nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
“Cô Diệp, nhà cậu ấy có chút chuyện, buổi học Quản trị học sáng mai, tôi có thể nhờ cô dạy thay cậu ấy một buổi được không?” Một nữ giáo viên trẻ cùng văn phòng bước đến bên cạnh, thấy cô cứ nhìn chằm chằm về một hướng, vẻ mặt có chút thất thần, không kìm được bèn huých nhẹ vào tay cô, “Cô Diệp, cô không sao chứ?”
Diệp Thần vội thu lại mọi tâm tư, gượng cười với cô đồng nghiệp, “Tôi không sao, cô vừa nói gì vậy?”
tuanh1
“Nhà cậu ấy có chuyện đột xuất, muốn nhờ tôi một lát nữa dạy thay một tiết.”
Diệp Thần gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi, để tôi đi cho.”
Thấy Diệp Thần đồng ý, cô giáo trẻ thu dọn túi xách rồi vội vã rời đi. Văn phòng vốn không lớn nay chỉ còn lại một mình cô, bỗng nhiên cảm thấy trống vắng đến đáng sợ. Cô bất giác kéo chặt cổ áo.
Điện thoại bàn reo lên, cô vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng của Bùi Hồng Phân.
Bà ấy cười ở đầu dây bên kia: “Tiểu Diệp, không phải em xin nghỉ bảy ngày sao, sao lại đi làm lại nhanh thế?”
Ngón trỏ của Diệp Thần vô thức quấn lấy sợi dây điện thoại, hết vòng này đến vòng khác, “Vốn cũng không có chuyện gì nghiêm trọng nên em nghĩ đi làm lại sớm một chút.”
Bởi vì không có chuyện gì, cũng bởi vì không biết phải đi đâu, cho nên vừa xuống máy bay, cô đã bắt xe về thẳng trường.
“Cái đó…” Đầu dây bên kia, Bùi Hồng Phân ngập ngừng.
“Chủ nhiệm Bùi, có chuyện gì cô cứ nói thẳng ạ.”
“Tiểu Diệp à, chuyện này nói ra, tôi cũng thấy hơi khó xử.”
Diệp Thần buông ngón tay, đăm đăm nhìn sợi dây điện thoại đang co dãn, “Chủ nhiệm Bùi, cô có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát…” Bùi Hồng Phân do dự một lúc rồi mới nói, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, khoản tài trợ kia khi nào thì về đến tài khoản vậy em?”
Cúp điện thoại, Diệp Thần mím chặt môi. Lăng Mạc thế mà lại chưa chuyển tiền, là anh ta quên, hay là cố ý?
Cô chợt nhớ ra một chuyện khác, vội lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, “Alô, Lệ Lệ…”
“Hu hu…” Điện thoại vừa kết nối, tiếng khóc của Tiền Lệ Phương đã vọng sang, thê thảm vô cùng, như thể vừa gặp phải chuyện oan ức tày trời.
Tim Diệp Thần thót lại một cái. Cô cứ ngỡ trong hai ngày mình đi vắng, Thẩm Vĩ đã xảy ra chuyện gì, lúc cất lời, giọng cô run lên dữ dội, “Lệ Lệ, cậu đừng khóc vội, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Lòng bàn tay cô không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh, chẳng mấy chốc chiếc điện thoại đã ướt đẫm. Cầu trời đừng để Thẩm Vĩ xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu sau, Tiền Lệ Phương nín khóc, liền chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, đàn ông không có thằng nào tốt đẹp cả!”
“Sao thế?” Cô cứ ngỡ Tiền Lệ Phương vì chuyện của mình mà căm phẫn bất bình, trong lòng còn thấy may mắn vì cô ấy vẫn chưa biết mối quan hệ hiện tại giữa cô và Lăng Mạc, nếu không chắc cô cũng bị bạn mình chỉ vào trán mà mắng mất.
Tiền Lệ Phương nghiến răng, “Thần Thần, sự tình đã đến nước này, tớ cũng không giấu cậu nữa. Tớ đến hộp đêm không phải vì thích chơi bời, mà là để kiếm thêm chút tiền.”
Diệp Thần mím chặt môi, không nói gì. Trực giác mách bảo cô, việc Tiền Lệ Phương chủ động nói cho cô biết chuyện mình đi làm ở hộp đêm, chắc chắn không hề đơn giản.
Quả nhiên, sau khi xì mũi một cái thật mạnh, Tiền Lệ Phương nói tiếp: “Tớ muốn kiếm nhiều tiền, không phải để bản thân hoang phí, mà là…”
Nói đến đây, Tiền Lệ Phương không kìm được nữa, lại oà khóc nức nở, “Hu hu… Thẩm Vĩ c.h.ế.t tiệt, anh ta lại dám lừa tớ… Nếu hôm nay không tận mắt nhìn thấy, tớ tuyệt đối không tin nổi anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài. Số tiền tớ đưa cho anh ta mỗi tháng đều bị anh ta đem đi nuôi đàn bà khác rồi. Cậu nói xem, đàn ông có phải không một ai tốt đẹp không…”
Diệp Thần sững sờ tại chỗ, “Không thể nào…” Bệnh tình của Thẩm Vĩ lại là giả, vậy có nghĩa là cô đã bị Lăng Mạc lừa rồi. Với sự nhạy bén của anh ta, chút mánh khoé của Thẩm Vĩ sao có thể qua mặt được anh ta chứ.
Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, cả người cũng run lên vì tức giận. Nếu chỉ vì một triệu tệ tài trợ cho lễ kỷ niệm thành lập trường, thì dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không đời nào đồng ý với điều kiện đó của Lăng Mạc.
Cố gắng trấn tĩnh lại, cô hỏi sang chuyện khác, “Lệ Lệ, vậy chuyện hôm trước cậu nói với tớ là ông chủ thưởng Tết sớm cũng là giả à?”
Tiền Lệ Phương thở dài một tiếng, qua giọng nói cũng có thể đoán ra dáng vẻ ủ rũ của cô lúc này, “Là giả. Hôm trước, chị Oanh Oanh nói có một ông chủ lớn để mắt đến tớ, bảo tớ tiếp anh ta một đêm…”
Tim Diệp Thần thắt lại, vội ngắt lời cô ấy, “Cậu đi rồi à?”
“Chưa, nói đến mới thấy người đó thật kỳ lạ, tớ còn chưa gặp mặt mà đã bảo chị Oanh Oanh đưa tiền cho tớ trước. Ra tay đúng là hào phóng, một triệu tệ luôn đấy. Tớ đã tính rồi, đưa cậu mười vạn, vẫn còn chín mươi vạn, chắc là đủ cho Thẩm Vĩ làm phẫu thuật, không ngờ…”
Nói đến đoạn đau lòng, Tiền Lệ Phương lại khóc nấc lên, “Không ngờ lại để tớ nhìn thấy cái cảnh anh ta khoẻ như vâm ôm ấp người đàn bà khác đi dạo phố. Cậu nói xem tớ có tức không chứ, có ngốc không chứ? Uổng công tớ vì anh ta mà đến cả lòng tự trọng cũng không cần…”
Diệp Thần mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại cảm thấy, bất kỳ lời an ủi mỹ miều nào cũng trở nên nhạt nhẽo, bất lực trước sự thật. Cô cố gắng hồi lâu mà vẫn không thốt ra được một từ.
Đợi Tiền Lệ Phương trút giận xong, Diệp Thần mới hỏi cô: “Sau này cậu định thế nào?” Định giải quyết với Thẩm Vĩ ra sao?
Trong ấn tượng của cô, cô ấy yêu Thẩm Vĩ rất nhiều, từ lâu đã coi anh ta là bến đỗ cuối cùng của mình. Những viễn cảnh tốt đẹp đã định sẵn bỗng chốc sụp đổ tan tành không một lời báo trước. Không ai hiểu rõ hơn Diệp Thần cái cảm giác đau khổ, hoang mang đó.
“Tớ á?” Tiền Lệ Phương hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, “Hôm nay tớ cũng không để anh ta yên thân đâu. Trước mặt con hồ ly tinh kia, tớ đã tát cho anh ta một cái thật mạnh, tiện thể còn huơ huơ tấm séc kếch xù vừa nhận được trước mặt anh ta, rồi xé tan thành từng mảnh ném vào mặt anh ta một cách đầy kiêu hãnh…”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Diệp Thần chợt siết chặt lại.
“Thần Thần, cho nên… thật xin lỗi cậu, số tiền tớ đã hứa, tớ không đưa cho cậu được nữa rồi.” Giọng Tiền Lệ Phương đầy áy náy, trong lòng cũng dâng lên niềm hối hận. Chỉ là một gã đàn ông lăng nhăng lừa dối, thật sự không đáng.
Diệp Thần gượng nở một nụ cười, “Không sao đâu, khoản tiền đó tớ hỏi xin bố tớ rồi.” Cô chỉ muốn an ủi bạn, cũng không muốn cô ấy nghi ngờ, nên tiện miệng nói dối một câu.
“Cố Bích Hoa không có ý kiến gì à?” Tiền Lệ Phương vừa mở miệng, Diệp Thần đã vội ngắt lời cô ấy: “Lệ Lệ, tớ phải đi dạy thay một tiết, tối tớ gọi lại cho cậu sau nhé.”