Nói rồi, cô dứt khoát cúp máy. Cô ngồi thừ trên ghế một lúc, ánh mắt thất thần nhìn cuốn sách Quản trị học dày cộp bên chân một lúc lâu, rồi mới cầm nó lên, bước ra ngoài cửa.
Suốt cả tiết học, Diệp Thần có phần lơ đãng. Quản trị học không phải môn bắt buộc, chỉ là môn tự chọn để nhiều sinh viên tích lũy đủ tín chỉ, nên số lượng người học cũng không đông, lại thêm đây là tiết cuối cùng của chiều thứ Sáu, nên sinh viên trốn học trước nay vẫn luôn khá nhiều.
Bản thân Diệp Thần cũng từng là sinh viên, cô rất hiểu khao khát về một ngày cuối tuần của những cô cậu sinh viên đã trưởng thành này, cho nên, nếu là tiết của cô, cô có một nguyên tắc là không bao giờ điểm danh.
Làm vậy dường như đã mở ra một cánh cổng, trong suốt buổi học, cứ lục tục có sinh viên rời đi, đến lúc tan học, phòng học đã trống hoác, về cơ bản chỉ còn lại mười mấy sinh viên chưa có bạn trai, hoặc chưa có bạn gái.
Chuông tan học vừa vang lên, Diệp Thần giao xong bài tập về nhà liền cầm sách bước ra khỏi lớp. Dọc đường đi, thỉnh thoảng có sinh viên chào hỏi, cô cũng chỉ gật đầu một cách máy móc. Dự cảm chẳng lành khi rời khỏi thành phố A hôm kia lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
Quãng đường từ giảng đường đến văn phòng không xa, nhưng cô lại đi mất nhiều hơn bình thường đến nửa thời gian. Vừa đến văn phòng, cô đặt sách lên bàn làm việc của một giáo viên khác, rồi thu dọn túi xách, bước ra ngoài.
Một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía chiếc vali đặt cạnh ghế. Đó là một chiếc vali rất nhỏ, dễ dàng mang theo. Lúc qua kiểm tra an ninh ở sân bay, cô đã mở ra xem, đúng như Lăng Mạc nói, bên trong đều là đặc sản hai người mua khi đi chơi ở Tô Châu, có quần áo lụa, đậu phụ khô, và cả các loại bánh ngọt của Thải Chi Trai.
Suy nghĩ một lát, cô vẫn quay lại mở vali ra, lấy mấy hộp bánh đặt lên bàn của giáo viên phòng bên cạnh, rồi đậy nắp vali lại, xách nó lên, rời khỏi văn phòng.
Bắt taxi đến căn biệt thự mới có tên “Ngự Cảnh Loan”, đợi đến khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ, rửa mặt xong xuôi, cô ngồi trên sofa do dự một lúc, rồi vẫn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, nhưng mãi không có người nghe máy.
Diệp Thần cảm thấy dũng khí mình vừa gom góp được đang dần tan biến. Cuối cùng, cuộc gọi tự động ngắt, chiếc điện thoại không còn phát ra âm thanh gì nữa vẫn áp bên tai, nhưng cô đã không còn can đảm để gọi lại lần nữa.
Cô bây giờ là thân phận gì, có tư cách gì để gọi cho người đàn ông đã trở thành chồng cũ ấy chứ!
Trong lòng u ám một mảng.
“Mạc, sao anh không nói gì thế? Có phải anh đang giận em không? Em thật sự vì không tìm được đường nên mới gọi cho anh mà.” Đổng Mạn thấy người đàn ông bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, trước sau không nói một lời, trong lòng không khỏi run lên. Anh sẽ không nhìn ra là cô cố tình đến tìm anh đấy chứ?
Sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh lẽo, mơ hồ, tựa như được bao phủ bởi một lớp băng giá. “Tờ báo hôm kia là cô cho người đăng?”
tuanh1
Đổng Mạn sững người, không ngờ câu đầu tiên anh mở miệng lại là chất vấn cô. Vào thời khắc quan trọng thế này, cô tuyệt đối không thể thừa nhận. Cô nén lại thần kinh đang căng như dây đàn, lập tức chối bay chối biến: “Không có, em có quen biết ai ở tòa soạn đâu, làm sao bảo người ta đăng báo được?”
“Cô căng thẳng thế làm gì?” Người đàn ông quay mặt nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài phảng phất một ý cười. “Anh cũng đâu có nói chắc chắn là cô làm, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đổng Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà vừa rồi không bị khí thế của anh dọa cho sợ hãi, nếu không ba năm khổ sở chờ đợi đều thành công cốc cả rồi.
“Mạc.” Cô tựa đầu vào vai người đàn ông. “Hai ngày anh không ở đây, em toàn gặp ác mộng thôi. Em mơ thấy con của chúng ta người đầy máu, cứ khóc mãi với em.”
Phối hợp với giọng nói thê thảm của cô là cả người cô run rẩy, như thể thật sự đêm nào cũng bị ác mộng giày vò.
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi đưa tay ra, vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng điệu bình thản, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì. “Không sao rồi, chỉ là mơ thôi.”
“Nhưng mà…” Một cơ hội tuyệt vời để bôi nhọ Diệp Thần như vậy, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua. Gương mặt nhỏ nhắn vùi trong lồng n.g.ự.c người đàn ông thoáng chốc đã đẫm nước mắt, giọng nói cũng càng thêm tủi thân. “Con thật sự cứ khóc cầu xin em, còn nói đau lắm, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho con của chúng ta, nếu không con c.h.ế.t không nhắm mắt…”
“Đủ rồi!” Người đàn ông đột ngột đẩy cô ra, thân hình cao lớn đứng bật dậy khỏi ghế sofa, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ vì bị đẩy bất ngờ mà ngã loạng choạng trên ghế. “Chuyện này, sau này không được nhắc lại nữa!”
Đổng Mạn bị dọa cho giật nảy mình, quên cả khóc, ánh mắt ngây dại nhìn người đàn ông có ánh mắt lạnh như băng.
Nhưng người đàn ông đã thu lại ánh mắt, không nhìn cô nữa, sải bước đi về phía cửa.
“Mạc!” Đổng Mạn vội vàng gọi với theo. “Anh đi đâu vậy?”
“Anh có chút việc, về trước đây. Em dự xong đám cưới bạn học cũng về sớm đi.” Nói đến đây, anh đã mở thẳng cửa rời đi, dáng vẻ vô cùng quyết tuyệt, dường như mang đi cả chút hơi ấm duy nhất còn sót lại trong căn phòng tổng thống xa hoa này.
Đổng Mạn cảm nhận được một cái lạnh chưa từng có, lạnh đến thấu tim gan. Cô đăm đăm nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng dâng lên một nỗi hận thù còn lớn hơn. Lăng Mạc chưa bao giờ dùng nước hoa nam, mà người phụ nữ có xuất thân tốt đẹp kia cũng chẳng bao giờ chú trọng ăn diện, hồi đại học, cô từng vô tình tiếp xúc với cô ta vài lần, trên người chỉ có mùi xà phòng thoang thoảng từ quần áo.
Cô rất ghét mùi hương đó. Vừa rồi lại ngửi thấy mùi hương sạch sẽ tựa hoa nhài ấy trên người Lăng Mạc, cô lại càng ghét mùi xà phòng hơn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo suy nghĩ của cô trở về. Cô nhìn theo hướng âm thanh, một chiếc iPhone 5 màu đen tuyền đang nằm trong khe sofa, tiếng chuông chính là từ nó phát ra.
Cô khó nhọc moi chiếc điện thoại ra, vừa định xem là ai gọi tới thì đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cô trượt để mở khóa, nhưng không thể vào được màn hình chính. Nhìn bốn chữ “Nhập mật khẩu” trên màn hình rộng, cô đ.â.m ra sầu não.
Nhíu mày suy nghĩ một lúc, cô thử nhập vào mấy con số mà cô cho là rất quan trọng, nhưng đều báo thất bại. Sau khi thử quá nhiều lần, màn hình cuối cùng hiện lên dòng chữ “iPhone tạm thời không khả dụng, vui lòng thử lại sau một phút”. Cô đang định nhấn nút khóa trên đỉnh máy thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ ở ngay giữa màn hình, chỉ là một dãy số, không có tên trong danh bạ.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, chỉ một phút do dự, cô liền lấy điện thoại của mình ra, ngón tay run rẩy, bấm gọi lại dãy số kia.