Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 35



Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Thần đang áp di động bên tai. Âm thanh bất thình lình không chỉ khiến cô suýt điếc, mà còn làm cô giật thót tim.

Cô đưa máy ra trước mắt, là một dãy số xa lạ.

Vốn dĩ cô chỉ là một giảng viên phụ đạo bình thường ở trường đại học, ngoài sinh viên trong lớp và vài người bạn thân thiết, gần như chẳng có người ngoài nào biết số điện thoại của cô. Chần chừ một lát, cô vẫn nhấn nút nghe: “A lô, xin chào…”

Không biết có phải là ảo giác không, mà cô dường như nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt từ đầu dây bên kia. Ngay khi cô định lên tiếng hỏi lại, bên tai đã chỉ còn lại những tiếng tút tút kéo dài.

tuanh1

Cô cho rằng đó chỉ là một cuộc gọi nhầm nên không nghĩ ngợi nhiều, đặt điện thoại lên bàn trà rồi đi sắp xếp lại đồ đạc trong vali. Cô đã hẹn ăn tối cùng Tiền Lệ Phương, định bụng mang ít quà cho cô ấy.

Cô đâu biết rằng, người ở đầu dây bên kia, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, đã sớm nghiến răng đến nát!

“Oa, Thần Thần, cậu đến Tô Châu khi nào thế?” Tiền Lệ Phương đón lấy chiếc túi Diệp Thần đưa, mở ra xem rồi không khỏi kinh ngạc thốt lên.

“Mới hai hôm trước thôi.” Diệp Thần gọi phục vụ, gọi một phần gà xiên Bát Bát. Bất chợt, cô lại thèm ăn cay, một cảm giác thèm thuồng vô cùng mãnh liệt.

“Thần Thần, cậu đi một mình à, không phải là…” Tiền Lệ Phương nhướng mày, hút một ngụm Coca. Cái cô bạn này của cô, luôn có vẻ ngoài cà lơ phất phơ, nếu không phải quá thân, biết rằng cô ấy càng tỏ ra bình tĩnh thì trong lòng lại càng khổ sở, có lẽ Diệp Thần cũng đã bị cô ấy lừa.

Diệp Thần đương nhiên biết bạn mình muốn hỏi điều gì, cô cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Tiền Lệ Phương, “Tâm trạng không tốt, đi một mình cho khuây khỏa thôi.”

“Thần Thần…” Đột nhiên, Tiền Lệ Phương nắm lấy tay cô, “Xin lỗi cậu.”

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn bạn mình đầy kinh ngạc, “Tiểu Lệ, cậu sao thế?” Dáng vẻ này của Tiền Lệ Phương khiến cô có chút hoảng hốt.

“Xin lỗi, hai hôm nay, bị chuyện của tên khốn kiếp kia làm cho sứt đầu mẻ trán, chẳng quan tâm gì đến cậu được.” Cô ấy lí nhí, giọng nhỏ dần, tràn ngập vẻ tự trách.

Diệp Thần vỗ nhẹ lên mu bàn tay bạn, mỉm cười, “Cô ngốc này, với tớ mà còn khách sáo thế à. Ngược lại là cậu ấy, có phải cũng nên cho mình nghỉ phép mấy hôm, ra ngoài xả hơi một chút không.”

Chuyến đi Tô Châu lần này, dù lúc đi lòng chẳng vui, lúc về cũng không mấy thoải mái, nhưng cái ngày dạo chơi ở giữa đó, cô đã thực sự rất vui vẻ.

Hoàn toàn vứt bỏ được những thứ đè nén trong lòng, chỉ đơn thuần, nhẹ nhõm hòa mình vào thiên nhiên. Đôi khi cảm thấy con người thật quá đỗi nhỏ bé, dù từng thanh tú tuấn dật đến đâu, trăm năm sau cũng hóa thành nắm xương tàn trắng hếu. Nghĩ kỹ lại, mọi rối rắm từng trải qua, chẳng qua cũng chỉ là tự mình dệt kén buộc mình.

Gà xiên Bát Bát được mang lên rất nhanh. Đúng như Diệp Thần đã dặn, bên trên phủ một lớp dầu ớt đỏ au, nhìn thôi đã thấy cay xé lưỡi.

Hai người phụ nữ cùng thất tình, gọi hai chai bia, nhìn nhau cười rồi cụng ly.

Uống quá nửa chai, mặt Diệp Thần đã đỏ bừng. Cô trước nay luôn là một cô gái ngoan ngoãn, một giọt rượu cũng không chạm vào, ngoài lần kết hôn đó ra, thì hơn hai mươi năm qua, cô gần như chưa từng uống rượu.

Tiền Lệ Phương đã lăn lộn ở hộp đêm nửa năm, tửu lượng tăng đến mức chính cô cũng không biết đâu là giới hạn của mình. Cô ấy lắc lắc chai bia, hỏi Diệp Thần: “Thần Thần, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu phải trả lời thật lòng đấy nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thần ợ một cái, cười khanh khách: “Cậu hỏi đi, tớ chắc chắn sẽ biết gì nói nấy, nói cạn lời thôi!”

“Trước khi quen biết Lăng Mạc, cậu chưa từng thích ai khác sao?” Làm bạn cùng lớp đại học bốn năm, lại thêm bốn năm bạn cùng phòng, ít nhiều gì Tiền Lệ Phương cũng cảm nhận được trong lòng Diệp Thần thực ra vẫn luôn cất giấu một người.

Lời của cô ấy, giống như một cây kim được mài sắc bén, chỉ khẽ khều một cái đã chọc thủng một lỗ trên lớp vỏ ký ức mà cô đã niêm phong. Vết thương vô hình nhói lên trong tim, m.á.u tuôn như suối, lại không có nơi nào để kêu đau.

Đặt chai bia xuống, cô nắm chặt lấy tay bạn thân, dường như muốn mượn chút sức lực từ cô ấy để có dũng khí kể lại chuyện xưa: “Có chứ, anh ấy tên là Trần Hi, là anh Hi của tớ.”

Đã bao nhiêu năm rồi cô không tự mình nói ra cái tên ấy. Hai chữ “Trần Hi”, như chiếc lá theo gió bay đi, lướt nhẹ qua đầu lưỡi, phiêu đãng đến mức ngỡ như chưa từng thốt ra.

Mắt Tiền Lệ Phương sáng rực lên, cô chống một tay lên cằm, vẻ mặt hóng chuyện: “Kể tớ nghe đi nào.”

Trong mắt cô ấy, người đàn ông có thể khiến một “băng sơn mỹ nhân” như Diệp Thần rung động, chắc chắn không phải người thường.

Diệp Thần rụt tay về, nâng ly bia lên kề môi, khẽ nhấp một ngụm. Qua lớp chất lỏng màu vàng sẫm trong ly, cô ngắm nhìn người bạn thân của mình, “Anh Hi… Lúc tớ quen anh ấy, tớ mới học lớp tám, anh ấy vừa cùng ba mẹ chuyển đến đây, nhà chúng tớ là hàng xóm.”

Nhắc đến chuyện xưa, Diệp Thần bất giác mỉm cười, gương mặt vốn đã ửng hồng như thoa son lại càng thêm vài phần kiều mị. “Anh ấy rất thông minh, nhưng môn Văn không tốt. Còn tớ thì ngược lại, Văn rất giỏi, nhưng Toán lại tệ, thế là anh ấy thường dạy tớ học Toán, tớ dạy anh ấy học Văn, mãi cho đến kỳ thi chuyển cấp tớ mới biết, hóa ra anh ấy giỏi tất cả các môn.”

Tiền Lệ Phương ngẩn ra một lúc lâu, rồi bật ra hai chữ: “Yêu sớm!”

Diệp Thần lườm cô ấy một cái, “Sớm cái gì mà sớm, bọn tớ còn chưa nắm tay lần nào.”

Tiền Lệ Phương làm bộ kinh ngạc: “Tình yêu kiểu Platon à!”

Diệp Thần đặt ly bia xuống, ôm trán thở dài: “Bọn tớ còn chưa kịp yêu, anh ấy đã cùng ba mẹ rời khỏi thành phố này rồi.”

Tiền Lệ Phương lắc đầu tiếc nuối: “Hai người không trao đổi phương thức liên lạc sao?”

Diệp Thần nhìn về phía tấm kính sau lưng bạn mình, bóng hình phản chiếu trên đó không còn là gương mặt ngây thơ trong sáng ngày xưa nữa. Cô lắc đầu: “Không có.”

“Tại sao?” Một khi Tiền Lệ Phương đã tò mò, cô chẳng để ý việc hồi tưởng lại quá khứ là một sự giày vò lớn đến mức nào với Diệp Thần, cứ nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ.

“Bởi vì…” Diệp Thần khựng lại, chỉ nói được hai chữ đó rồi im bặt. Vào lúc Tiền Lệ Phương vừa mới tuyệt vọng hoàn toàn với đàn ông thế này, cô không thể đổ thêm dầu vào lửa được.

Cô thực sự sợ rằng sau khi khiến Tiền Lệ Phương tuyệt vọng hoàn toàn với đàn ông, xu hướng tính dục của cô ấy cũng sẽ thay đổi theo. Những trường hợp như vậy không phải là không có, cô không dám lấy người bạn thân nhất của mình ra để đánh cược.

Nghĩ đến đây, cô lựa lời, tránh đi phần quan trọng: “Hồi đó đâu có giống bây giờ, mua điện thoại còn dễ hơn mua rau. Tớ cũng không biết địa chỉ nhà mới của anh ấy ở đâu, mà mấy năm nay nhà tớ cũng chuyển mấy lần rồi, cho dù muốn tìm, cũng không tìm được nữa.”

Chuyện không lãng mạn, rối rắm như cô tưởng tượng, Tiền Lệ Phương có chút thất vọng “ồ” một tiếng, không nói gì thêm, cầm chai bia lên tu ừng ực.