Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 36



Tửu lượng của cô rất tốt. Diệp Thần còn chưa uống hết một chai, cô ấy đã cạn chai thứ hai. Nếu là ngày thường, chắc chắn Diệp Thần sẽ ngăn cản, nhưng lần này, cô không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng uống cùng bạn mình.

Thanh toán xong, hai cô gái ngà ngà say dìu nhau bước ra cửa nhà hàng.

Một cơn gió đêm thổi qua, dạ dày bỗng cuộn lên trào ngược. Diệp Thần vội đẩy Tiền Lệ Phương ra, chạy đến bãi đỗ xe gần đó, ngồi thụp xuống rồi nôn thốc nôn tháo. Bụng dạ cô cồn cào khó chịu đến c.h.ế.t đi được, cảm giác như sắp nôn cả mật xanh mật vàng ra ngoài.

"Muốn nôn thì ra chỗ khác mà nôn, đừng có chắn đường ở đây!" Bên tai vang lên một giọng nói gắt gỏng, chẳng chút khách khí. Diệp Thần ngẩng đầu lên, ánh đèn xe quá chói khiến cô phải đưa tay lên che mắt. Đợi đến khi đã quen với luồng sáng đột ngột, một giọng nói khác lại vang lên từ trong xe.

Một giọng nói rất khẽ, rất nhạt, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không cho phép người khác kháng cự: "Chuyện gì vậy?"

Người tài xế mới ban nãy còn vênh váo coi thường người khác, trong nháy mắt đã tươi cười xởi lởi, nghiêng đầu nhìn về phía người ngồi ở ghế sau: "Trần tiên sinh, không có chuyện gì to tát đâu ạ. Chỉ là có người say rượu nôn ở chỗ đỗ xe thôi, chắc phải tìm chỗ khác mà đỗ."

"Ừm." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính lại vang lên, nhưng Diệp Thần lại như bị sét đánh trúng, c.h.ế.t sững nhìn chiếc xe đang dần rời đi.

Giọng nói này, cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, cho dù đã thay đổi ít nhiều, nhưng chỉ cần thoáng nghe, cô đã nhận ra ngay lập tức.

Cô gắng gượng đứng thẳng dậy, đăm đăm nhìn hai chiếc đèn hậu màu đỏ của xe, mặc cho gió đêm tạt vào mặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi không sao kìm lại được. Người đã từng hứa sẽ chăm sóc cô cả đời, người đã nói rằng lớn lên sẽ cưới cô làm vợ – anh Hi của cô đã trở về rồi. Tiếc là...

Tiền Lệ Phương lảo đảo bước tới bên cạnh, cô ấy thật sự đã uống quá nhiều, đến nỗi nói chuyện cũng líu cả lưỡi: "Thần Thần... cậu sao thế..."

Khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Diệp Thần, cô ấy không khỏi kinh ngạc, cơn say cũng tỉnh đi mấy phần. Cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn mình, lo lắng hỏi dồn: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Men theo ánh mắt của Diệp Thần, cô ấy chỉ thấy một chiếc xe đang chuẩn bị lùi vào chỗ đỗ.

Không đợi Diệp Thần kịp phản ứng, cô ấy đã loạng choạng lao tới, đập tay lên nắp capo một cách đầy ngang ngược: "Có xe thì ngon lắm à!" Cô ấy tưởng Diệp Thần bị xe quẹt trúng.

Gã tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn người phụ nữ đang đập tay loạn xạ lên nắp capo với vẻ mặt chán ghét, toàn thân nồng nặc mùi rượu: "Này, cô làm cái gì đấy?" Đúng là đồ điên.

Tiền Lệ Phương phương diện nào cũng không phải xuất sắc nhất, chỉ có duy nhất một đôi tai cực kỳ thính, có thể gọi là tai thuận gió. Mấy chữ cuối cùng của gã tài xế, dù chỉ là lẩm bẩm trong cổ họng, cũng bị cô ấy nghe thấy hết. Lửa giận trong lòng càng bốc cao, cô ấy loạng choạng bước về phía cửa xe: "Chẳng qua chỉ là một chiếc Porsche thôi sao, có gì ghê gớm chứ, đụng phải người ta rồi không cần chịu trách nhiệm à? Đời này vẫn còn có vương pháp đấy!"

Gã tài xế dường như chưa bao giờ gặp phải người nào vô lý như vậy, ngẩn ra một lúc, đang định mở miệng thì cửa sau xe đã mở, có người bước ra. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest đen hệt như màu của màn đêm, dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng.

Vài giây sau, một người khác cũng bước xuống từ cửa xe còn lại. Đó là một cô gái trẻ mặc váy dài, eo thon cổ cao, mái tóc xoăn nhuộm màu đỏ nâu càng làm tôn lên làn da trắng ngần và vẻ kiều diễm trên khuôn mặt.

Người đàn ông trẻ tuổi liếc Tiền Lệ Phương một cái, không nói lời nào, chỉ sải đôi chân dài thẳng tiến về phía câu lạc bộ cao cấp cách đó không xa. Cô gái kiêu kỳ như một nàng thiên nga kia cũng chỉ ném về phía Tiền Lệ Phương một ánh nhìn lạnh lùng, hừ một tiếng rồi bước vội theo sau.

"Này..." Tiền Lệ Phương hoàn hồn khỏi khí chất áp đảo của người đàn ông kia, vừa định lên tiếng thì cặp trai tài gái sắc ấy đã hòa vào màn đêm. Cô ấy có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm: "Chảnh cái gì mà chảnh! Có tiền thì hay lắm à!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã tài xế thấy cô ấy không phải dạng dễ chọc, giọng điệu rõ ràng đã mềm mỏng hơn nhiều: "Thưa cô, cô thật sự nhầm rồi, vừa rồi tôi hoàn toàn không đụng phải ai cả."

Không phải gã khoác lác, gã lái xe hơn hai mươi năm, chưa từng gây ra một vụ tai nạn nào.

Tiền Lệ Phương ợ một tiếng, đưa tay chỉ về phía xa: "Anh tưởng tôi là trẻ con ba tuổi dễ lừa à? Nếu anh không đụng phải cô ấy, tại sao cô ấy lại khóc?"

Gã tài xế hiển nhiên không tin, mở cửa xe bước xuống, nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, không khỏi nhíu mày: "Thưa cô, có phải cô uống nhiều quá rồi không, ở đó làm gì có ai."

"Cái gì?" Tiền Lệ Phương quay đầu lại, quả nhiên, Diệp Thần mới vừa rồi còn khóc như mưa đã biến mất không thấy tăm hơi.

tuanh1

Gã tài xế ngồi lại vào xe, giọng điệu đã hết sức mất kiên nhẫn. Rõ ràng, gã đã coi người phụ nữ giả say phát điên trước mặt này là một trong những kẻ dùng đủ mọi thủ đoạn để quyến rũ ông chủ của mình. "Thưa cô, tôi phải lùi xe, phiền cô tránh ra một chút."

Tiền Lệ Phương không cam lòng lùi sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Thần, nhưng trong ống nghe chỉ có tiếng thông báo tắt máy. Nghĩ rằng cô ấy đã về nhà trước, Tiền Lệ Phương lại ợ một tiếng, lảo đảo đi ra ven đường vẫy một chiếc taxi rồi cũng về nhà.

Diệp Thần không hề đi xa. Nghe thấy tiếng cửa xe mở, cô đã nhanh chóng nấp sau một gốc cây gần đó, đăm đăm nhìn một nam một nữ lướt qua trước mặt mình.

Hai người này, sao cô có thể không nhận ra chứ? Một người là Trần Hi mà cô vừa mới nhắc tới trước mặt Tiền Lệ Phương, là anh Hi mà cô đã cất giấu trong tim biết bao nhiêu năm. Người còn lại, hẳn là Nguyễn Tâm Khiết, người đã trở thành bạn gái của anh.

Cô ngây người nhìn góc nghiêng cương nghị của người đàn ông dưới ánh đèn, tất cả những chuyện xảy ra chín năm trước bỗng chốc tua nhanh trong đầu như một cuốn phim...

Vừa rồi, cô đã không nói thật với Tiền Lệ Phương. Mượn chút men say chưa hẳn đã say, cô có dũng khí để một lần nữa gọi tên Trần Hi, nhưng lại không có dũng khí để hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra năm đó.

Một tay vịn vào thân cây ngô đồng thô ráp, cô mới miễn cưỡng đứng vững được.

Năm cô quen Trần Hi, cô vừa tròn mười sáu tuổi. Một độ tuổi mới đẹp làm sao, cũng mang theo những rung động đầu đời mơ hồ.

Tiếc là, thứ tình cảm ấy lại vì anh là cháu ngoại của Cố Bích Hoa, mà cuối cùng, cô buộc phải bóp c.h.ế.t nó tận sâu trong đáy lòng.

Đúng vậy, Trần Hi là cháu ngoại của Cố Bích Hoa. Mùa hè năm ấy, anh không phải theo cha mẹ đến thành phố A định cư, mà là được mẹ đưa đến thành phố A nghỉ mát.

Phòng của anh, vừa hay ở ngay cạnh phòng cô.

Cô đã nói dối Tiền Lệ Phương.

Lại một cơn gió đêm ập tới, mạnh mẽ và dữ dội. Diệp Thần cảm thấy tay mình mềm nhũn, mất đi điểm tựa, cô lập tức đứng không vững, chân trẹo đi một cái rồi ngã khuỵu xuống đất.

Đúng lúc này, ở phía xa, cánh cửa của câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất thành phố A mở ra, từng tốp người nối đuôi nhau bước ra ngoài.