Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 37



"Lăng tổng..." Giọng nói vừa khách sáo vừa xa cách truyền đến bên tai, "Lần sau có dịp, nhất định sẽ mời anh và Lăng phu nhân một bữa."

"Cảm ơn, không biết khi nào Trần tổng định kết hôn?" Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lập tức vang lên, Diệp Thần như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng. Lăng Mặc... sao anh lại ở đây? Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh ban nãy, dường như anh và Trần Hi còn quen biết nhau.

Sao có thể chứ?

Đừng nói là Lăng Mặc chỉ về nhà họ Diệp cùng cô vào những dịp lễ tết, mà kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, Trần Hi cũng chưa từng bước chân đến nhà họ Diệp thêm một lần nào nữa.

Tiếng động cơ xe khởi động vang lên, cô biết đám người ở ngoài cửa đã đi cả rồi.

Cô chống hai tay xuống đất định đứng dậy, lòng bàn tay còn chưa lành hẳn lại bị một viên sỏi nhỏ cứa vào, vết sẹo vừa mới đóng vảy truyền đến cơn đau buốt thấu tim.

Cô cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất. Cô không muốn để bản thân phải thảm hại thế này, cô phải đứng lên thật nhanh.

Một bàn tay to lớn đột ngột chìa ra trước mặt cô. "Lòng bàn tay bị thương mà không biết gọi người giúp một tiếng sao? Cứ cố chấp giữ thể diện như vậy, người chịu khổ vẫn chỉ là em thôi." Giọng nói trong trẻo vang lên từ trên đỉnh đầu.

Không cần ngẩng đầu lên, Diệp Thần cũng biết người tới là ai. Thử hỏi còn có bàn tay của ai đẹp như ngọc, hút mắt đến nhường này nữa chứ.

Cô còn đang do dự không biết có nên đặt tay mình vào tay anh không, cả người đã bị một bóng đen cao lớn bao trùm. Hơi thở nam tính quen thuộc sộc vào khoang mũi, ngay giây tiếp theo, cô đã bị anh bế bổng lên.

Anh mím chặt đôi môi, ôm người trong lòng, không nói một lời mà sải bước về phía chiếc xe thể thao của mình.

Khi đặt cô vào ghế phụ, anh khẽ nhíu mày. "Em uống rượu à?"

Diệp Thần không đáp, cô tựa đầu vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại. Cô mệt lắm rồi, trong lòng cứ lặp đi lặp lại một suy nghĩ, linh cảm bất an mấy ngày nay, lẽ nào là vì Trần Hi đã trở về?

Lăng Mặc ngồi vào ghế lái, thấy cô im lặng, anh cũng chẳng nói gì thêm, cứ thế khởi động xe. Chiếc Bentley màu đen lao thẳng về phía biệt thự Ngự Cảnh Loan.

Đi được nửa đường, anh đột nhiên lên tiếng: "Em ăn gì chưa?"

Diệp Thần vẫn không mở miệng. Nếu không phải hàng mi thỉnh thoảng lại run lên, có lẽ Lăng Mặc đã tưởng cô ngủ thiếp đi rồi.

Không một dấu hiệu báo trước, chiếc xe đang chạy rất êm bỗng phanh gấp một tiếng "kít".

Diệp Thần bị quán tính đẩy người về phía trước. Cô bừng mở mắt, rõ ràng đã va vào thứ gì đó, sao lại không thấy đau chút nào? Cô cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay rắn rỏi, mạnh mẽ đang chắn ngang n.g.ự.c mình.

Hiển nhiên, cơn đau của cô đã chuyển hết sang cánh tay ấy. Chắc là đau lắm, cô hiếm khi thấy anh chau mày nhăn mặt như vậy.

"Anh bị điên à? Đang yên đang lành tự dưng phanh gấp làm gì..." Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang lên tiếng phanh xe chói gắt.

Diệp Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện có một chiếc xe tải lớn đang đỗ ở khúc cua, trên mặt đường lại không hề có bất kỳ biển báo nào. Bảo sao Lăng Mặc lại phanh gấp như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

tuanh1

Đắn đo một lúc, cô cảm thấy vẫn nên nói với anh một lời cảm ơn, kèm theo một câu xin lỗi. Miệng vừa mới hé ra, một tràng khóc lóc đã vọng tới tai.

Cô không kịp nghĩ nhiều, vội mở cửa xe ra xem đã có chuyện gì. Chiếc xe bên cạnh là xe đi theo sau họ, cũng đã phanh lại, nhưng dù vậy cũng không thể chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra.

Đó là một chiếc BMW 3 Series màu trắng. Một đôi nam nữ trên xe đã bước xuống, trông họ còn rất trẻ, vừa nhìn đã biết là một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.

Cô gái vừa khóc vừa mắng chàng trai bên cạnh: "Đồ không có lương tâm nhà anh! Anh xem người ta lái Bentley kìa, lúc nguy hiểm còn biết đánh lái sang phải, còn anh thì sao? Chỉ chậm một chút nữa thôi là tôi mất mạng rồi! Hu hu... Anh đúng là đồ tồi không có lương tâm... Anh không hề yêu tôi... hu hu..."

Cô gái càng nói càng đau lòng, còn chàng trai thì mang vẻ mặt vô tội. Anh vừa định choàng tay lên vai cô đã bị cô hất ra. "Em muốn chia tay với anh!"

Chàng trai cũng tức giận, quay người đi về phía xe. "Em quậy đủ chưa? Gặp nguy hiểm đánh lái sang trái là phản ứng bình thường, làm sao anh biết tại sao người ta lại đánh lái sang phải chứ." Thật đúng là vô duyên vô cớ, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà cũng nổi giận đùng đùng.

Nghe đến đây, Diệp Thần đã hiểu đôi tình nhân này cãi nhau vì chuyện gì. Cô đang định lên tiếng khuyên cô gái vài câu thì cô ấy đã nhìn thấy cô, vội vàng nắm lấy tay cô. "Chị ơi chị xem này, lúc nguy hiểm chồng chị còn biết bảo vệ chị, còn em thì sao chứ? Bọn em còn chưa cưới mà anh ta đã đối xử với em như vậy, lỡ sau này cưới về thật, lâu ngày rồi thì còn đến mức nào nữa!"

Diệp Thần vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô gái, khẽ cười. "Em hiểu lầm cậu ấy thật rồi. Người lái xe khi gặp nguy hiểm, đánh lái sang trái mới là phản ứng bình thường."

Cô gái ngẩn ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn về chiếc Bentley có phần đầu xe lệch hẳn sang phải. "Vậy sao chồng chị lại đánh lái sang phải ạ?"

Diệp Thần mím môi, đang nghĩ xem nên trả lời cô gái thế nào cho phải, một giọng nói đã vang lên từ phía sau. "Bởi vì tôi thuận tay trái, em thấy tôi đánh lái sang phải, nhưng thực chất là tôi muốn đánh lái sang trái."

Cô gái bán tín bán nghi nhìn Diệp Thần. "Chị ơi, anh ấy nói thật không ạ?"

Diệp Thần liếc nhanh người đàn ông đang dựa vào thân xe, rồi lại nhìn cô gái vẫn còn đang ngơ ngác, đành phải nói dối theo anh: "Ừm, đúng vậy đó."

Nhờ có lời khuyên của Diệp Thần và "lời khai" của Lăng Mặc, đôi tình nhân trẻ lại vui vẻ làm hòa với nhau rồi lái xe đi.

"Sao thế? Có phải đang đắc ý vì mình vừa tác thành cho một cặp đôi không?" Giọng Lăng Mặc vang lên bên tai.

Diệp Thần định thần lại, thu hồi ánh mắt, mở cửa rồi ngồi vào trong xe. "Nếu nói là tác thành cho họ, công lao của anh chẳng phải lớn hơn sao?"

Người đàn ông bị thái độ khách sáo giả tạo của cô làm cho nghẹn họng, không nói gì thêm nữa. Anh ngồi vào xe, có chút hung hăng khởi động máy.

Suốt quãng đường không ai nói với ai lời nào. Bỗng nhiên, Diệp Thần nghĩ tới điều gì đó, bèn quay người sang nhìn người đàn ông đang lái xe. "Anh quen Trần Hi à?"

Người đàn ông nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc vẫn tập trung nhìn về phía trước. "Chẳng lẽ em không quen cậu ta?"

Diệp Thần tự thấy mình hỏi thừa, rụt cổ lại. Sao cô có thể không quen Trần Hi được chứ? Nghe giọng điệu của Lăng Mặc, có lẽ anh đã sớm biết "anh Hi" trong miệng cô chính là Trần Hi, cháu trai của bà cả.

"Anh biết từ khi nào?" Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm để hỏi.

"Biết gì cơ?" Anh lại không trả lời mà hỏi ngược lại.