Diệp Thần cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở, cô hạ cửa kính xuống, đón lấy cơn gió đêm lạnh buốt ùa vào rồi thở ra một hơi thật dài.
“Thấy cậu ta ở bên người phụ nữ khác, em rất đau lòng sao?” Bỗng nhiên, người đàn ông đã im lặng hồi lâu lại thẳng thừng lên tiếng.
Lưng Diệp Thần cứng đờ, cô không quay đầu lại. Giọng anh rất nhẹ, tựa như một sợi lông vũ lướt qua tai, nhưng sức công phá lại chẳng khác nào trời long đất lở.
“Lăng Mạc!” Khi bờ môi dưới đã bị cắn chặt đến mức tưởng chừng sắp bật máu, Diệp Thần đột ngột quay người, mở to mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang khí định thần nhàn bên cạnh, người dường như đang nắm trong tay quyền sinh sát của cô. “Hai ngày nay, anh cố ý đưa tôi đến Tô Châu!”
Bàn tay đang đặt trên vô lăng của người đàn ông chợt siết lại, nhưng đó chỉ là một động tác rất nhẹ và nhanh, trước khi Diệp Thần kịp nhận ra thì đã trở lại như thường. “Tùy em nghĩ thế nào cũng được.”
“Dừng xe!” Diệp Thần trừng mắt nhìn anh, đoạn vươn tay ra kéo cửa xe. Thế nhưng, công tắc cửa của loại xe sang này đều do người lái điều khiển, mặc cho cô có kéo đẩy thế nào, cánh cửa xe vững như thành đồng vách sắt vẫn không hề nhúc nhích.
“Có phải em muốn tay mình cũng quấn băng trắng thì mới chịu thôi không!” Người đàn ông nói rồi nhấn mạnh phanh.
“Lăng Mạc…” Diệp Thần lại quay mặt nhìn anh, giọng đã nghẹn ngào như sắp khóc. “Anh cho tôi xuống xe.”
“Tiền đã chuyển vào tài khoản của em, trong một năm này, em phải luôn sẵn sàng khi tôi gọi. Muốn xuống xe, cho tôi một lý do.” Người đàn ông vắt chéo chân, một tay gõ nhịp lên vô lăng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra vui giận.
“Trần Hi chắc chắn là do Cố Bích Hoa gọi điện bảo anh ấy đến, mà anh ấy đến đây thì có nghĩa là ba em đã xảy ra chuyện…” Diệp Thần không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi Diệp Thần vội vã chạy về biệt thự nhà họ Diệp thì đã là chuyện của hai mươi phút sau. Suốt đường đi, lòng cô như lửa đốt, không ngừng thúc giục tài xế, đến nỗi cuối cùng bác tài taxi cũng chẳng buồn để ý đến cô nữa.
tuanh1
Trả tiền xe xong, cô bước ra ngoài, cảm thấy hai chân mình đang run rẩy trên mặt đất. Cô không dám tưởng tượng ba mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Người giúp việc trong vườn hoa thấy cô đứng ngoài cổng liền vội chạy ra đón. “Đại tiểu thư, ngoài trời lạnh, mau vào nhà đi ạ.”
“Dì Ngô.” Diệp Thần hỏi người giúp việc vừa mở cổng cho mình. “Ba cháu đâu rồi ạ?”
“Lão gia đang ở phòng khách ạ.” Dì Ngô cười vui vẻ mở cửa cho cô rồi đi vào bếp.
Trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Thần nhờ một câu nói của dì Ngô mà từ từ hạ xuống. Cô chậm rãi bước về phía tòa nhà chính của biệt thự, một tràng cười trong trẻo, vui vẻ theo gió thổi đến bên tai.
Cô dừng bước, hóa ra là cô đã nghĩ nhiều rồi. Nhà họ Diệp không có cô, dường như còn vui vẻ hơn trước.
Cô quay người, định bước ra cổng thì có người gọi với theo từ phía sau. “Diệp Thần, là cậu sao?”
Tiếng kêu kinh ngạc của người đó khiến Diệp Thần không thể không quay lại, khi ngẩng đầu lên, trên mặt cô đã gắng gượng nặn ra một nụ cười. “Thật trùng hợp, tớ về lấy vài bộ quần áo, không ngờ…”
Không ngờ Trần Hi và Nguyễn Tâm Khiết đều ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Bích Hoa thấy cô đứng ở cửa, sắc mặt rõ ràng lạnh đi. “Lấy quần áo thì cứ lấy, lén lút như vậy, tôi còn tưởng là trộm.”
Ha, Diệp Thần cúi đầu, như thói quen trước đây tự động lọc bỏ hết những lời khó nghe, không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi lên lầu.
Cô chỉ là một tình tiết thừa thãi vô tình làm phiền đến mọi người, vì vậy, chẳng bao lâu sau, phòng khách lại rộn rã tiếng cười, không khí vui vẻ chan hòa. Cô cúi đầu, nhanh chóng lướt qua bên cạnh ghế sofa, đang định bước lên cầu thang thì một bóng người cao thẳng từ trên sofa đứng dậy. “Diệp Thần, trời này cổ họng em dễ bị viêm lắm, đừng quên mang thêm một chiếc khăn quàng cổ.”
Một câu nói nhẹ nhàng khiến cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Bàn tay đang đặt trên tay vịn cầu thang của Diệp Thần càng thêm cứng đờ, cô khẽ “ừm” một tiếng, không quay đầu lại, sải bước chạy nhanh lên lầu.
“Gia Gia, mau rót trà cho anh Hi và chị dâu Hi của con đi.” Cố Bích Hoa là người lên tiếng đầu tiên, một câu nói đã thuận lợi kéo sự chú ý của mọi người trở lại, tiện thể giày vò trái tim của người trên cầu thang thêm một phen. Hốc mắt cay cay, cả cõi lòng cũng dâng lên một nỗi chua xót. Chị dâu Hi, hai người họ quả nhiên đã định rồi.
Xa cách bao năm, gặp lại nhau đã là vật còn người mất, nói không đau lòng, không buồn bã, đều là nói dối.
Phía sau truyền đến giọng nói đầy tò mò của Nguyễn Tâm Khiết. “Dì Cố, Diệp Thần kết hôn rồi ạ?”
Cố Bích Hoa thở dài một tiếng. “Kết hôn rồi, hai hôm trước vừa mới ly hôn.” Giọng điệu đầy vẻ chán chường.
Nguyễn Tâm Khiết kinh ngạc. “Không thể nào?”
“Sao lại không thể…” Cố Bích Hoa vừa định mở miệng, Diệp Chấn Sơn đã không nhìn nổi nữa, cắt lời bà. “Được rồi, Trần Hi khó khăn lắm mới đến thăm chúng ta, nói mấy chuyện đó làm gì.”
Nguyễn Tâm Khiết cười nối lời. “Dì Cố, chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi nhỉ.”
“Chứ sao, tính ra cũng đã tám, chín năm rồi. Mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
Diệp Thần nhanh chóng biến mất trên cầu thang, câu cuối cùng lọt vào tai cô là lời cảm thán thời gian trôi nhanh của Cố Bích Hoa.
Cô mới không ở đây có bốn ngày, mà phòng của cô đã bị chất đầy đồ đạc linh tinh.
Biệt thự nhà họ Diệp tuy không lớn bằng căn nhà Lăng Mạc mua, nhưng cũng không hề nhỏ. Ba tầng lầu, lớn nhỏ cũng có rất nhiều phòng, đâu đến nỗi phải dùng phòng cô để chứa đồ. Cảnh tượng trước mắt chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là căn nhà này, ngoại trừ Diệp Chấn Sơn, những người khác đều không chào đón cô đến mức nào.
Mở tủ quần áo ra, cũng may là vài bộ quần áo ít ỏi của cô vẫn còn được treo lưa thưa trong đó. Cô tìm một chiếc túi nhỏ, tùy tiện nhét chúng vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô không muốn nghe thấy những tiếng cười vui vẻ hòa thuận kia nữa, thế nhưng, muốn rời khỏi nhà họ Diệp thì phòng khách là lối đi duy nhất.
Nhón chân, nín thở, không làm phiền đến những người trên sofa, cô thuận lợi đứng trước cổng chính, đang định hòa mình vào màn đêm thì có người gọi với theo từ phía sau. “Diệp Thần, muộn thế này rồi, em đi đâu vậy, để anh đưa em đi.”
Trần Hi mặc kệ những người đang kinh ngạc trên sofa, đứng dậy đi về phía cửa. So với chín năm trước, anh cũng đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ. Bóng dáng cao lớn đổ xuống mặt cô, Diệp Thần ngẩng đầu nhìn lên, người anh Hi mà cô từng đặt trong tim, từng trân quý như báu vật đang đứng ngay trước mắt, nhưng cô lại không thể thân mật gọi anh như xưa được nữa.
“Hi à, Tâm Khiết cũng mệt rồi, con đưa con bé đi nghỉ sớm đi.” Giọng Cố Bích Hoa coi như ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thần lại mang mấy phần sắc lẻm và chán ghét.