4.
Ăn cơm xong, vừa đi đến cổng ký túc xá, tôi đã nghe thấy tiếng chị Lục Chỉ Ninh gọi.
Tôi bảo Lâm Nhiên lên trước, còn mình thì quay lại chờ chị ấy.
Chị bước tới, mỉm cười: “Tiểu Yên, chị muốn nói với em mấy câu.”
Tôi nhìn chị, im lặng chờ.
Chị ngó trước ngó sau, rồi nói: “Qua chỗ khác nói đi.”
Tới bên hồ, chị mới dừng lại hỏi: “Em với Cố Diên... là sao thế?”
Giọng chị nhẹ nhàng như đang quan tâm, chứ không phải tra hỏi.
“Chị đang hỏi chuyện gì?”
Chị hơi ngập ngừng: “Ý chị là... chuyện anh ấy mua trà sữa cho em…”
Thì ra là chuyện đó.
“Ảnh ném bóng trúng đầu em, u lên một cục. Cảm thấy áy náy nên mời trà sữa.”
Nghe vậy, chị bật cười như trút được gánh nặng.
“Em thật sự không định đến phòng y tế khám à? Lúc nãy Cố Diên còn cứ đòi đưa em đi nữa mà. Dù sao em cũng là em gái chị.”
“…”
“Em đừng nghe người khác đồn linh tinh. Cố Diên nhà giàu như vậy, chắc gì đã thích chị đâu. Ít nhất chị nghĩ là không.”
Chị cười, giải thích.
“…”
Thấy tôi không nói gì, chị cũng dần cười không nổi nữa.
“Miễn là em không sao là được. Vậy em về ký túc đi. Thứ Sáu có về nhà không?”
“Để xem đã.”
Tôi nói rồi quay người rời đi.
Chị tìm tôi, chắc chỉ để dò ý.
Nhưng giữa tôi với Cố Diên thì có thể có chuyện gì được?
Anh ta làm đầu tôi u một cục, mời ly trà sữa. Vậy là xong.
5.
Tuần huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Nhiên đề nghị: “Tiểu Yên, tối nay tụi mình đi bar đi? Gần trường có quán bar đó, an toàn lắm.”
Tôi chưa từng đến bar bao giờ, cũng muốn thử một lần nên gật đầu đồng ý.
Trên menu có đủ loại rượu, tôi chẳng biết gọi gì. Đúng lúc đó, một cái tên rượu đập vào mắt tôi: Adios MotherFucker.
Ờm… cái tên nghe đúng là khá “chửi thề”.
Tôi chỉ cái tên đó cho Lâm Nhiên xem, không ngờ Hà Vũ chẳng biết từ đâu nhảy ra: “Em muốn uống cái này hả? Học muội, lần đầu ra bar đúng không? Loại này nặng lắm, không hợp với em đâu.”
“Vậy em đổi cái khác.”
Tôi cũng ngại nói mình bị cái tên rượu kia hấp dẫn.
Lâm Nhiên hỏi Hà Vũ: “Sao anh đi một mình vậy? Cố Diên đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ra ngoài nghe điện thoại rồi. Để anh gọi đồ cho hai đứa.”
Hà Vũ gọi cho tôi và Lâm Nhiên mỗi người một ly nhẹ, còn anh ta thì uống bia. Uống liền mấy chai, say bí tỉ.
Cuối cùng là tôi và Lâm Nhiên phải dìu anh ta ra ngoài.
Vừa tới cửa, đã thấy Cố Diên đứng đó.
Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, cuối cùng cũng có người xử lý con heo c.h.ế.t này.”
“Để tôi.” Cố Diên giơ tay đỡ lấy Hà Vũ.
“Khoan đã!” Tôi ngăn lại, giọng hơi lớn.
Vì tôi thấy trên trán Cố Diên có m.á.u đang chảy xuống.
“Anh bị thương rồi!”
Cố Diên đưa tay lau một cái, trên trán là một vệt m.á.u rõ ràng: “Không sao.”
“Anh có cần tới bệnh viện không?”
“Đi đi, vết đó nhìn không nhẹ đâu.”
Lâm Nhiên lại đỡ lấy Hà Vũ, quay sang tôi: “Tôi đưa anh ta về, Tiểu Yên, cô đưa học trưởng Cố đến bệnh viện, nhanh lên.”
“Được.” Tôi lập tức đồng ý. Tôi định đỡ Cố Diên nhưng thấy anh ấy đứng vẫn rất vững, thế là đi gọi taxi.
Ngoảnh lại, Cố Diên vẫn đứng đó nhìn tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy có người đầu chảy m.á.u mà vẫn bình tĩnh như thế.
…
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tới bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương cho Cố Diên và yêu cầu anh ấy ở lại theo dõi một đêm.
Tôi đi làm thủ tục nhập viện giúp anh ấy. Sau khi xong hết, Cố Diên nói: “Tôi gọi xe cho em rồi, về đến ký túc thì báo tôi một tiếng.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Cố Diên đưa điện thoại cho tôi.
Tôi theo phản xạ cầm lấy, rồi mới nhận ra: “Làm gì vậy?”
Cố Diên: “…Thêm WeChat.”
“…”
Anh ấy nói tiếp: “Không thì em định báo tôi bằng gì? Bồ câu đưa thư à?”
Tôi bật cười “phụt” một tiếng.
Rồi cũng thêm WeChat với anh ấy.
Vậy là tôi đi luôn sao?
Ra đến cửa phòng bệnh, tôi lại quay vào.
Vừa đẩy cửa thì nghe một tiếng “TiMi”.
Ờm… đầu quấn băng mà còn chơi “TiMi”, cũng cứng thật.
Thấy tôi quay lại, Cố Diên ngước mắt lên nhìn.
Tôi khẽ ho khan, nói: “Anh… không định gọi bạn đến trông sao? Hay… nhà anh ở đây luôn à? Ba mẹ anh…”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị Cố Diên ngắt lời: “Tôi không cần ai trông.”
“…”