6.
Tôi lại rời đi, nhưng rồi lại quay về.
Tôi chưa từng một mình nằm viện bao giờ, cứ có cảm giác rằng: cảnh giới cao nhất của cô đơn, chính là nằm viện một mình.
“Hay là… tôi ở lại trông anh nhé?”
Cố Diên đang chơi game, nghe vậy thì lặng lẽ nhìn tôi một lúc, khẽ cười rồi gật đầu: “Được.”
“Tối nay đừng chơi game nữa, đầu anh vốn đã bị thương rồi đấy.” Tôi nhắc.
Cố Diên: “…Tôi bị thương ở đầu, chứ không phải bị thương ở não, hai cái đó khác nhau hoàn toàn.”
“Cái đó đâu phải trọng điểm?”
Cố Diên: “Sao lại không? Bị thương ở não thì tôi thành đứa đần à?”
“…”
Cái người này đúng là… cứng đầu.
“Tạm thời nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi tôi.” Tôi lấy điện thoại ra, đeo tai nghe.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Cố Diên đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt tôi.
Tôi còn chưa bật nhạc nữa.
“Sao vậy?”
Cố Diên nhướng mày: “Không cho tôi chơi điện thoại, còn em thì chơi? Đang thèm chơi lắm chứ gì?”
“…”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã hỏi tiếp: “Em tên Lục Yên à?”
Tôi gật đầu.
Cố Diên lại hỏi: “Em thật sự là em gái của Lục Chỉ Ninh?”
Tôi đang định gật đầu thì chợt nghĩ đến một chuyện.
“Đúng rồi, anh thích chị tôi mà, vậy tôi để chị ấy tới chăm anh nhé?”
Tôi nhìn ra được, Lục Chỉ Ninh cũng có tình cảm với Cố Diên. Hai người đó chỉ thiếu mỗi bước vạch trần lớp cửa sổ mỏng manh kia thôi.
Tôi cầm điện thoại lên.
Giọng Cố Diên chợt lạnh đi: “Ai nói với em là tôi thích chị em?”
Tôi ngẩng đầu, hơi ngớ người.
Không thích ư?
Cố Diên mặt không biểu cảm: “Đừng nghe mấy lời vớ vẩn của người khác.”
Ủa, gì kỳ vậy?
Không thích thì thôi, nổi giận làm gì?
Tôi đánh trống lảng: “Anh bị thương thế nào vậy?”
Cố Diên: “Đánh nhau.”
Giọng điệu vẫn lạnh tanh.
Tôi đeo lại tai nghe, chẳng hỏi gì nữa.
Hơn mười giờ, tôi bắt đầu buồn ngủ, ngáp một cái chuẩn bị chợp mắt.
“Em ngủ vậy luôn à?” Cố Diên hỏi.
“Anh cũng ngủ đi, dù sao cũng chỉ một đêm thôi, ráng chịu một chút.” Tôi lại ngáp, rồi nhắm mắt.
Bên tai vang lên giọng Cố Diên: “Hay em lên giường ngủ luôn đi, chen chút cũng được.”
Tôi mở mắt: “…”
Thôi xong, tôi đi thuê luôn cái ghế xếp dành cho người chăm bệnh — loại có thể duỗi chân ra nằm thẳng được.
Trước khi ngủ, tôi còn dặn Cố Diên: “Tôi ngủ hơi sâu, nếu có chuyện gì thì cứ lắc mạnh tôi một cái.”
Không hiểu sao, Cố Diên lại bật cười — mà còn cười không dừng được nữa.
7.
Hôm sau, bác sĩ bảo Cố Diên có thể xuất viện, một tuần sau quay lại tái khám.
Ra khỏi bệnh viện, Cố Diên nói: “Lát nữa tôi đưa em về trường trước.”
“Tí nữa anh đi đâu?”
Tôi hỏi chỉ vì quan tâm một chút đến người đã cùng tôi “đồng cam cộng khổ” suốt một đêm trong bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai ngờ Cố Diên lại nhếch môi, vẻ mặt tự luyến: “Quan tâm tôi thế à?”
Xem như tôi chưa hỏi đi.
“Tôi định mua một căn hộ gần trường.” Anh giải thích.
Tới cổng trường, Cố Diên trả tiền taxi xong thì quay sang bảo tôi:“Về ngủ thêm một giấc đi, chắc tối qua em cũng không ngủ ngon đâu. Khi nào tôi khoẻ rồi, mời em ăn một bữa.”
Thật ra…
Nếu tôi nói tối qua tôi ngủ ngon lắm, thì bữa ăn đó có bị huỷ không nhỉ?
“Ừ, lúc đó tính tiếp, tôi vào trước đây…”
“Cố Diên? Tiểu Yên?”
Tôi quay đầu lại — là Lục Chỉ Ninh và mấy cô bạn đang đi tới, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Lục Chỉ Ninh nhìn thấy băng gạc trên đầu Cố Diên thì hỏi: “Cố Diên, cậu bị gì vậy?”
“Không sao.” Cố Diên đáp, rồi quay sang tôi: “Em vào đi, có gì nhắn WeChat.”
Tôi gật đầu, xoay người vào trường.
Một lát sau, Lục Chỉ Ninh đuổi theo tôi.
“Tiểu Yên, rốt cuộc Cố Diên bị sao vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa, chị tự hỏi anh ấy đi.”
Cố Diên đánh nhau với ai, vì sao đánh nhau — thật sự tôi cũng không biết.
Nói xong tôi tính đi tiếp, ai ngờ Lục Chỉ Ninh lại gọi tôi lại lần nữa: “Ngày mai em về nhà không?”
“Không đâu, mai em đi chơi với bạn.” Tôi vừa trả lời vừa đi tiếp.
Lục Chỉ Ninh không đuổi theo nữa.
Về đến ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Chỉ Ninh: [Em thích Cố Diên à?]
Câu hỏi này đối với tôi thật sự… vô nghĩa.
[Không.]
Lục Chỉ Ninh: [Nhìn hai người thân thiết quá trời luôn đó.]
[Tụi em không thân.]
Lục Chỉ Ninh: [Nhưng hai người có kết bạn WeChat rồi còn gì.]
“…”
Thì sao chứ?
[Em hơi buồn ngủ rồi, muốn chợp mắt một lát.]
Từ đó Lục Chỉ Ninh không nhắn nữa.
Buổi trưa, tôi với Lâm Nhiên đi ăn ở căn tin, lại tình cờ gặp Hà Vũ.
“Tiểu Yên ơi, cảm ơn em tối qua đã chăm sóc lão Cố nhà bọn anh nha! Anh còn không biết là cậu ta đi đánh nhau nữa cơ, chậc, đáng lẽ tối qua anh không nên uống rượu…”
Tôi chỉ cười cười.
Hà Vũ ngồi xuống cạnh tôi: “Cậu ta không nói gì kiểu cảm ơn hay đền ơn gì à?”’
Lâm Nhiên bên cạnh cũng nhìn tôi, mặt đầy tò mò.
Tôi thấy hai người này thật ra rất hợp nhau đấy.
“Anh ấy nói đợi khỏi rồi sẽ mời em ăn một bữa.”
Hà Vũ chửi thề một câu: “Tôi giúp cậu ta biết bao nhiêu lần mà cậu ta chưa từng nói mời tôi ăn gì cả!”
Lâm Nhiên bưng khay cơm qua ngồi cạnh tôi: “Tránh ra, để tôi ngồi cạnh Tiểu Yên.”
Cô ấy lại hỏi tôi: “Ê, tối qua hai người không có gì thiệt hả? Ngủ ở đâu vậy? Chia sẻ một cái giường à?”
Hà Vũ nghe vậy, mắt trợn tròn nhìn tôi.
“…”
Hai người này đúng là trời sinh một cặp, tám chuyện siêu hợp cạ.
“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy. Có ghế gấp cho người nhà bệnh nhân mà.”
“Chán phèo.” — Hà Vũ thất vọng bỏ đi.
“…”
Tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn trí tò mò của họ, nên đổi chủ đề luôn: “Lâm Nhiên, cậu có muốn làm thêm không?”
Lâm Nhiên gật đầu lia lịa: “Muốn chứ, đang định rủ cậu làm chung luôn đây!”