8.
Trường có một câu lạc bộ chuyên làm việc bán thời gian, tôi và Lâm Nhiên đăng ký tham gia, công việc là làm MC đứng sân khấu.
Tôi cao 1m65, Lâm Nhiên cao 1m67, cả hai chúng tôi đều phải mang giày cao gót, nên buổi chiều liền cùng nhau đi mua giày.
Thứ Bảy, tôi và Lâm Nhiên đến hiện trường sự kiện từ sớm để bắt đầu trang điểm và thay đồ.
Mọi thứ đều khá suôn sẻ, chỉ có phần tóc của tôi là phiền phức. Tôi để tóc ngắn kiểu mái bằng, lại còn mái dày. Cô giáo làm tóc cho tôi sau khi tạo kiểu xong thì than thở: "Chỉ riêng em thôi đã tốn của cô nửa bình keo xịt tóc rồi đấy."
Tôi nhìn kiểu tóc "đại quang minh" trong gương, càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
"Đẹp mà," Lâm Nhiên ghé đầu lại gần: "Tiểu Yên, để tóc dài đi, bỏ luôn cái mái đó nữa. Cái mái này giống cái kính cận của cậu vậy, phong ấn hết nhan sắc rồi. Bây giờ trông cậu sạch sẽ, gọn gàng, xinh hơn nhiều."
Tôi chỉ cười, không trả lời.
Trước khi học đại học, tôi chỉ chăm chăm vào học, không có thời gian chăm chút tóc tai.
Ừm, giờ lên đại học rồi, có thể nuôi tóc dài được rồi.
Làm MC đứng sân khấu được trả 800 tệ một ngày, lương cao thật, nhưng cũng mệt muốn chết. Mới đứng có một ngày mà chân tôi đã phồng rộp cả lên.
Lâm Nhiên hỏi tôi mai có đến nữa không, tôi gật đầu: "Có chứ, sao lại không? Tám trăm tệ cơ mà. Tí nữa về mua ít thuốc đỏ với băng cá nhân là được."
Lâm Nhiên giơ ngón cái với tôi: "Cậu siêng thật đấy. Tối nay ăn gì ngon ngon nhé? Lẩu không?"
"Tối về trường ăn đi. Tớ tính rồi, hai ngày được 1.600 tệ, làm thêm mấy job nữa là đủ tiền sinh hoạt hai tháng. Tớ phải tiết kiệm."
Còn tiền học phí, tôi quyết tâm giành được học bổng!
Lâm Nhiên nhìn tôi từ đầu đến chân: "Nhìn cậu đâu có giống thiếu tiền. Chị cậu toàn mặc đồ hàng hiệu."
Tôi chỉ cười nhẹ.
Lục Chỉ Ninh là Lục Chỉ Ninh, tôi là tôi.
Gia đình tôi vốn chẳng chuẩn bị gì cho việc tôi đi học đại học cả. Ba mẹ tôi muốn tôi tốt nghiệp cấp 3 là lấy chồng, khi biết tôi đăng ký cùng trường với Lục Chỉ Ninh, họ còn tức điên lên.
Tôi mười tám tuổi rồi, có thể tự nuôi sống bản thân.
Cuối cùng Lâm Nhiên cũng theo tôi đến căn-tin ăn cơm.
Tôi thật sự rất đói, ăn như hùm như hổ.
Giọng trêu chọc của Hà Vũ bỗng vang lên: "Hai người các cậu bị nạn đói à?"
Tôi đang nhét đầy cơm vào miệng, quay đầu lại thì thấy Hà Vũ đang đi đến, bên cạnh là Cố Diên với cái đầu còn quấn băng gạc.
"Yo~ Tiểu Yên em gái, trang điểm à?" Hà Vũ quay sang Cố Diên: "Đừng nói nữa, Tiểu Yên nhà mình trang điểm xong nhìn cũng xinh phết đấy chứ."
"..."
Thôi được, tôi coi như anh đang khen tôi đi.
Cố Diên lập tức đẩy Hà Vũ ra: "Thân thiết với cậu lắm à?"
Hà Vũ: "Cậu nói cậu hay nói Tiểu Yên nhà tôi?"
Cố Diên: "Cả hai."
Hà Vũ tỏ vẻ ghét bỏ: "Nhiên Nhiên em gái, nếu anh cũng nhập viện, em có ở lại chăm anh không?"
Cố Diên lập tức mắng: "Đệt, cậu đàng hoàng cho tôi một chút!"
9.
Ăn cơm xong ra ngoài, Cố Diên thấy tôi đi khập khiễng, liền gọi tôi một tiếng: "Chân em sao vậy?"
"Tôi đứng lâu quá nên bị phồng rộp." Tôi nói xong lại quay sang Lâm Nhiên: "Quên mua băng cá nhân với thuốc đỏ rồi, đi hiệu thuốc trước đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hiệu thuốc gì mà hiệu thuốc? Về phòng y tế trường đi." Cố Diên đi tới bên cạnh tôi, quay sang Hà Vũ: "Tôi đưa em ấy tới phòng y tế trước, cậu đưa cô ấy về ký túc xá nhé."
"..."
Thái độ bá đạo ghê gớm.
…
Đến phòng y tế, sau khi y tá xử lý vết thương cho tôi xong thì mỉm cười hỏi Cố Diên: "Hai đứa đang yêu nhau thật đấy à?"
"?"
Y tá cũng hóng hớt dữ vậy?
Cố Diên có vẻ rất thân với y tá: "Bớt nói nhảm, bao nhiêu tiền?"
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Tôi vội ngăn lại: "Để tôi tự trả."
"Không sao, không tính tiền đâu." Y tá cười rồi trêu Cố Diên: "Cậu với bạn gái cậu có vẻ chưa thân lắm nhỉ?"
"Đi thôi." Cố Diên nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
Ra khỏi phòng y tế, tôi càng đi càng khập khiễng, cố gắng không để thuốc dính nước.
Cố Diên bật cười: "Thế này là muốn tôi bế em đấy à?"
"..."
Anh thấy tin đồn giữa tôi với anh chưa đủ nghiêm trọng hay gì?
Cố Diên thấy tôi im lặng, cười càng tươi hơn: "Thật sự muốn tôi bế em sao?"
Tôi mím môi: "Anh nghiêm túc chút đi. Không biết lại đồn ra cái gì nữa."
Cố Diên thu lại nụ cười, không nói gì thêm.
Anh đưa tôi về ký túc xá rồi rời đi.
Tôi vừa vào phòng, còn chưa kịp tắm rửa thì nhận được tin nhắn WeChat của Cố Diên.
[Đừng để dính nước.]
"..."
Tôi nghi ngờ anh lắp camera theo dõi trong ký túc xá tôi mất.
…
Chủ nhật tôi lại đi làm tiếp một ngày nữa. May mà lần này tôi khôn hơn, dán sẵn hai miếng băng cá nhân ở gót giày, cuối cùng cũng không bị đau chân nữa.
Tan làm, tôi lấy điện thoại ra thì thấy bố gửi tin nhắn bảo tôi về nhà.
Tôi gọi lại: "Con đang làm thêm, không về được. Có chuyện gì không ạ?"
"Vậy tối mai về." Bố nói xong cúp máy luôn.
Tối hôm sau, tôi về nhà thì thấy Lục Chỉ Ninh cũng đang ở đó.
Vừa vào cửa, mẹ tôi đã hỏi thẳng: "Con đang quen bạn trai à?"
Tôi liếc nhìn Lục Chỉ Ninh, thản nhiên nói: "Không có."
Lục Chỉ Ninh đứng dậy: "Thế sao mọi người đều nói em với Cố Diên đang quen nhau?"
Tôi lại lặp lại: "Không có."
Lục Chỉ Ninh đột nhiên bật khóc: "Tiểu Yên, chị… chị vẫn luôn rất thích Cố Diên. Sau này em có thể tránh xa anh ấy một chút được không?"
"..."