10.
“Tôi nhớ chị từng nói là Cố Diên thích chị mà?” – Tôi lạnh lùng hỏi.
Mẹ tôi đột nhiên đứng bật dậy, giọng the thé: “Con đừng quản mấy chuyện này! Tóm lại Cố Diên là của chị con! Ngay cả bạn trai của chị mà con cũng không tha, mẹ đã dạy con kiểu gì hả? Sao con lại đê tiện đến mức này?!”
Đây chính là mẹ ruột của tôi đấy.
Bà ấy đâu phải lần đầu mắng tôi đê tiện.
Chỉ vì tôi không phải là con trai, nên tôi đáng bị bà ấy mắng vậy à?
Nếu phải trách, thì nên trách bố tôi mới đúng chứ?
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Con đầu là chị tôi, đứa thứ hai họ mong là con trai, vậy mà tôi lại là con gái. Vì chuyện đó mà mẹ tôi bị bà nội chửi là đồ vô dụng suốt bao năm…
Còn Lục Chỉ Ninh – người vốn chẳng được coi trọng – giờ tự nhiên lại thành bảo bối, chính xác hơn là gia nhập vào hàng ngũ những người được phép chửi tôi.
Nhưng tôi không hiểu nổi, con gái thì sao chứ? Tôi thì làm sao chứ?
Dựa vào đâu mà tôi phải chịu đựng những chuyện này?
Tất nhiên, tôi quen rồi… không, đúng hơn là tôi chẳng thèm bận tâm nữa.
“Thứ nhất, tôi với Cố Diên chẳng thân thiết gì. Thứ hai, Cố Diên không thích chị, nên cho dù tôi thật sự quen anh ấy đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì tới chị cả…”
“Chát!”
Mẹ tát thẳng vào mặt tôi.
Tôi đau đến mức bật cười: “Tát xong rồi chứ? Tát xong rồi thì tôi đi đây.”
Thấy không ai nói gì nữa, tôi biết mình nên đi rồi.
Ra tới cửa, tôi quay đầu lại nói một câu: “Từ giờ tôi cũng sẽ không thường xuyên về nữa đâu.”
“Tốt nhất là đừng bao giờ về nữa!” – Mẹ tôi chỉ thẳng vào mặt tôi gào lên.
Tôi ra ngoài, đóng cửa lại.
Gió thu bên ngoài lạnh buốt.
Lạnh đến mức buốt cả xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc về đến trường thì cổng ký túc xá đã đóng.
Lâm Nhiên nhắn tin cho tôi: [Giờ sao đây? Gần trường có mấy nhà nghỉ, cậu chịu khó ở tạm đi.]
Tôi gửi lại một sticker [Ừ ừ].
Vừa đi tới cổng trường, chuông điện thoại reo.
Là Cố Diên.
Tôi lại nhớ tới cú tát vừa rồi, thở dài, bắt máy.
“Em đợi tôi ở cổng trường, tôi đến đón.” – Cố Diên nói thẳng vào vấn đề.
Tôi ngẩn ra: “Hả?”
“Đợi tôi.” – Anh lặp lại, rồi cúp máy.
Tôi đứng hình mất mấy giây, rồi gọi lại: “Anh có chuyện gì vậy?”
Cố Diên đáp với giọng rất đương nhiên: “Em chẳng phải không có chỗ ở à?”
Sao anh ấy biết?
“Tôi sẽ ở nhà nghỉ.”
Cố Diên im lặng vài giây rồi nói: “Giờ này rồi, mấy nhà nghỉ gần trường chắc bị sinh viên thuê kín để… ‘mở phòng’ cả rồi.”
“…”
Cái gì mà nghiêm trọng dữ vậy trời?
Chưa đến mười phút sau, Cố Diên đã tới.
Xe anh dừng ngay trước mặt tôi. Anh không xuống xe, chỉ nghiêng người mở cửa: “Lên xe.”
Tôi lên xe, cài dây an toàn.
Cảm thấy hơi gượng gạo.
Cố Diên khẽ ho một tiếng: “Chân sao rồi? Còn đau không?”
Tôi thở ra một hơi, quay đầu nhìn ra phía trước: “Đỡ nhiều rồi, mai không cần phải đứng nữa.”