Mãi Mãi Là Mặt Trời Của Anh

Chương 8



12.

Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau vì tiếng gõ cửa.

“Dậy ăn sáng đi, ngủ cũng ác thật, mười giờ rồi đấy.” – Cố Diên gõ nhẹ vào đầu tôi, giục tôi mau dậy.

May mà buổi sáng tôi không có tiết học…

À không, chính vì biết mình không có tiết nên tôi mới yên tâm ngủ nướng như vậy.

Cố Diên gọi đồ ăn bên ngoài, mở một bát cháo đẩy tới trước mặt tôi: “Chờ em mãi, anh đói c.h.ế.t mất.”

Tôi cười ngại ngùng. Anh ấy đối xử với tôi cũng khá tốt.

...

Ăn xong tôi về trường, Cố Diên nhất quyết đòi đưa tôi đi. Thôi thì cho đi cũng được, chân tôi vẫn còn đau.

Chỉ là tôi quên mất... tôi với Cố Diên đang dính tin đồn tình cảm. Khi tôi bước xuống xe của anh ấy trước cổng trường, những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn mờ ám đổ dồn về phía tôi, lúc đó tôi mới giật mình: Xong rồi, tin đồn này bùng to rồi.

Tôi đứng sững không nhúc nhích, Cố Diên đi tới, khẽ huých vai tôi một cái: “Ngây người ra đó làm gì? Bọn họ đang nhìn chúng ta kìa.”

Tôi gật đầu: “Ừ... đúng vậy.”

Cố Diên: “Bọn họ chắc chắn tưởng chúng ta là một đôi.”

Tôi lại gật đầu.

Cố Diên khẽ cười: “Thế em thấy tôi thế nào?”

Lần này tôi không gật nữa, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Cố Diên nhướng mày, dáng vẻ vừa lười biếng vừa nghênh ngang: “Sao nào? Em thấy tôi không ổn à?”

“Tôi cảm thấy...”

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh quá là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi không trả lời, chỉ vội vàng chạy về ký túc xá.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Vừa bước vào phòng, tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Lâm Nhiên đã nhào tới, nhìn tôi như đang ngắm khỉ trong vườn thú.

Thôi thì... giờ tôi đúng là con khỉ thật, mặt còn đỏ như m.ô.n.g khỉ nữa.

“Cậu làm gì đấy?”

Lâm Nhiên giơ điện thoại ra — là ảnh tôi bước xuống từ xe Cố Diên: “Cậu với học trưởng Cố thực sự đang hẹn hò à?”

“?”

“Đêm qua cậu thật sự ngủ ở nhà Cố Diên?”

Tôi còn đang định hỏi sao cô ấy biết thì Lâm Nhiên đã đắc ý nói: “Tớ chơi game với Hà Vũ, anh ấy kể Cố Diên biết chuyện cậu không có chỗ ở.”

Quả nhiên là như vậy.

Trước màn “tra khảo điên cuồng” của Lâm Nhiên, tôi hét lớn: “Không có! Bọn tớ không yêu nhau!”

“Vậy cậu đỏ mặt gì chứ?” – Lâm Nhiên chỉ vào mặt tôi.

“...”



Buổi chiều đi học, tôi ghé tai hỏi nhỏ Lâm Nhiên: “Cậu thấy Cố Diên là người như thế nào?”

Mắt Lâm Nhiên sáng rỡ: “Anh Hà Vũ của tớ là người tốt, mà còn chơi thân với Cố Diên, chứng tỏ Cố Diên cũng không tệ. Sao thế, cậu thích người ta rồi à?”

Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Nhưng tớ không biết anh ấy có thích tớ không.”

Lâm Nhiên trợn mắt: “Chị ơi chị đang giả vờ than thở kiểu Versailles* à? Người ta đưa cậu về nhà ngủ rồi, còn không biết người ta có thích mình?”

(*ý chỉ kiểu nói than thở khoe ngầm — kiểu như ‘tớ chả biết mua túi Chanel hay Dior cho hợp đồ cả’)

Cũng đúng. Hơn nữa trong nhà Cố Diên không có dấu vết nào của con gái, đến mấy thứ như kem dưỡng da còn chẳng biết là gì. Nếu từng yêu ai đó, ít nhiều anh ấy cũng sẽ biết chút đỉnh.

Ừm. Tôi biết mình nên làm gì rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com