Bùi Lạc Bạch nhìn thấy Diệp Linh Lang thì cả người chấn động.
“Muội đây, đại sư huynh!”
“Muội không nên tới!”
“Có nên hay không nên thì cũng tới rồi, hiện giờ huynh phải nghĩ cách làm sao để bảo hộ bản thân bảo hộ muội, mà không phải nghĩ đến việc đồng quy vu tận, huynh c.h.ế.t rồi thì huynh không cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà huynh mặc kệ để muội c.h.ế.t hay sao?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Sắc mặt của Bùi Lạc Bạch biến đổi, một mình hắn thì không cần biết là c.h.ế.t hay không, trước khi c.h.ế.t có thể g.i.ế.c được bao nhiêu, lúc nãy hắn đã định cá c.h.ế.t lưới rách rồi.
Nhưng mà tiểu sư muội ở đây, làm sao hắn có thể nhìn nàng c.h.ế.t được?
Hắn dù có điên, dù có tàn nhẫn, cũng không thể nào lấy tính mạng của tiểu sư muội ra mà đùa giỡn được.
“Muội…”
“Tới cũng tới rồi, chúng ta cùng nhau làm ma đầu đi. Nếu không chỉ có mỗi mình huynh làm ma đầu, chắc huynh phải cô đơn lắm.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Lạc Bạch lại biến đổi, hắn không rõ cảm xúc trong lòng mình thế nào, hắn không muốn tiểu sư muội tới, nhưng hiện giờ nàng đã tới rồi, không do dự chút nào mà đứng cạnh hắn, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Hóa ra không phải cả thế giới là kẻ thù của hắn, không phải là không có ai tin tưởng hắn, không phải không có ai đứng về phía hắn, không phải không có ai cứu hắn.
Hắn bỗng nhiên không cô đơn nữa.
“Tiểu sư muội, muội…”
“Đại sư huynh có tin tưởng muội không?”
“Tin.”
“Vậy thì đừng sợ, có muội ở đâu, sẽ không có chuyện gì hết.”
Bùi Lạc Bạch ngẩn người, hình như hắn đã hiểu được vì sao các sư đệ sư muội lại không chút do dự mà tin tưởng tiểu sư muội trong những giờ phút quan trọng.
Nàng thật sự có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.
Sẽ không có chuyện gì, hôm nay hắn sẽ không c.h.ế.t ở đây ư?
Dưới chân hắn chẳng lẽ không phải chỉ có đường c.h.ế.t thôi sao?
“Diệp Linh Lang!”
Nhìn thấy nàng xuất hiện, Diệp Dung Nguyệt chính là người kích động nhất, Diệp Linh Lang đã là Kim Đan rồi, không ngờ nàng đã đột phá Kim Đan!
Hơn nữa, thanh kiếm trong tay nàng nhìn thật sư lợi hại, có thể có hai hình thái, bảo bối tốt như vậy lại rơi vào tay nàng!
Mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều có đồ vật mới, rốt cuộc nàng dựa vào cái gì mà may mắn như thế!
Diệp Dung Nguyệt hận Diệp Linh Lang, hận đến mức ngứa răng, ước gì hiện tại có thể g.i.ế.c nàng, nhưng lại không hy vọng nàng xuất hiện ở đây lúc này.
Đặc biệt là lấy cách thức xuất hiện mạnh mẽ như vậy! Diệp Linh Lang quỷ kế đa đoan, sẽ làm hỏng kế hoạch của nàng mất.
Đây là bước đầu tiên của nàng, cho dù thế nào cũng không thể hỏng được, Bùi Lạc Bạch cần phải chết!
“Ồ, đây không phải là tỉ tỉ của ta cấu kết với Yêu tộc ở Thanh Vân Châu sao? Người của Tu Tiên giới dù đê tiện vô sỉ thế nào cũng không sao cả, nhưng cấu kết với yêu quái, phản bội nhân loại lại là một chuyện hoàn toàn khác đó.
Nhìn biểu tình vô cùng xuất sắc trên mặt nàng, những người khác cũng cảnh giác.
“Các ngươi đừng nghe nàng nói bậy!”
“Ta nói bậy ư? Chuyện này làm gì có ai trong Tông môn liên minh là không biết đâu! Tùy ý hỏi thăm ai cũng được!”
“Ta là bị lừa.”
“Lừa? Buồn cười thật, một Kim Đan nho nhỏ như ngươi lại không phải là nhân vật quan trọng gì, hắn vì sao phải ngàn dặm xa xôi từ Yêu giới đến Tu Tiên giới để lừa ngươi? Vì tình yêu ư?”
“Ngươi… Ngươi đừng ở đây nói linh tinh!” Mắt thấy nàng sắp trả thù, Diệp Dung Nguyệt lập tức rời đi sự chú ý: “Hiện giờ ngươi đang đứng ở bên cạnh đại ma đầu Bùi Lạc Bạch, ngươi cũng không phải là người tốt, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ta không chỉ trích ngươi, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, muốn g.i.ế.c người đoạt bảo thì phải đứng phía trước một chút, ngươi trốn phía sau mọi người làm gì thế? Ta nhớ rõ lúc nãy chính là ngươi kêu cùng nhau lên đúng không?”
Nếu nói lúc trước chuyện nàng cấu kết với Yêu tộc là không có phẩm hạnh, còn hiện tại cố ý đứng phía sau bọn họ không chịu ra tay thì đó là bụng dạ khó lường!
Ở trước mặt bọn họ mà lại có tâm tư này, đúng là quá đáng ghét!
Lúc này, những người vừa mới xông lên phía trước đều quay đầu lại, tức giận trợn mắt nhìn Diệp Dung Nguyệt.
Diệp Dung Nguyệt bị bọn họ nhìn đến nỗi cả người đều run, tức giận đến run rẩy, nàng biết ngay là Diệp Dinh Lang xuất hiện không phải là việc tốt rồi!
“Đây là các ngươi bị nàng dùng dăm ba câu chia rẽ hay sao? Nàng mới là đối thủ của chúng ta!”
“Đúng là như thế, nhưng ngươi đứng ở chỗ đó là không thể chấp nhận được, đứng lên phía trước một chút đi!”
“Đúng thế, đã nói cùng nhau lên, hai người các ngươi dựa vào cái gì mà đứng ở phía sau, đi đầu xung phong đi!”
“Mau lên, chẳng lẽ các ngươi thật sự coi chúng ta là pháo hôi hay sao?”
Bị những người đó bức bách, Diệp Dung Nguyệt bị rơi vào tình thế khó xử, chỉ có thể tiến lên vài bước, đứng đầu tiên.
Lúc đi lên, nàng còn nhìn về phía Tư Ngự Thần.
“Nếu không phải tại ngươi, vì sao ta lại bị đẩy lên mũi đao chứ? Tư Ngự Thần, ngươi thật là không có lương tâm, nếu ta chết, đó là tại ngươi làm hại!”
Sắc mặt của Tư Ngự Thần biến đồi, cả người vô cùng đau khổ.
Lời này chẳng may lại để Diệp Linh Lang nghe thấy.
“Diệp Dung Nguyệt ngươi nói gì mà thối thế! Nếu ngươi c.h.ế.t thì đó là bởi vì ngươi không giỏi bằng người khác, đã không bằng người khác lại còn muốn g.i.ế.c người đoạt bảo, ngươi không làm pháo hôi thì ai làm? Mọi người đều là Nguyên Anh mới dám tới, ngươi chỉ là một Kim Đan mà cũng dám tới, ngươi còn muốn thoát khỏi trùng vây, ngươi khinh thường ai thế?”
Nàng vừa nói xong, trên mặt Tư Ngự Thần chợt giảm bớt vài lần đau khổ.
Diệp Dung Nguyệt vốn định lợi dụng sự áy náy của Tư Ngự Thần buộc hắn phải ra tay, kết quả bị Diệp Linh lang làm hỏng, nàng tức giận đến nỗi khí huyết cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi.
“Diệp! Linh! Lang!”
“Kêu la cái gì, làm pháo hôi thì đứng về phía trước một chút! Lúc ta là Trúc Cơ ngươi không đánh lại, hiện tại ta là Kim Đan ngươi càng không đánh được, cho nên lát nữa người thứ nhất ta g.i.ế.c chính là ngươi!”
“Ngươi! Ngươi dám!”
Diệp Dung Nguyệt sắp bị nàng làm cho tức điên, một cái miệng đã chọc vào chỗ đau của nàng, hận không thể lôi hết tất cả những đau khổ của nàng ra, vì sao sẽ có một kẻ tiểu nhân độc ác như thế chứ!
“Vì sao ta lại không dám chứ! Đại sư huynh của ta là đại ma đầu, ta hiện tại là tiểu ma đầu, hắn danh xứng với thực đã g.i.ế.c rất nhiều người, ta lại chưa g.i.ế.c ai, chỉ sợ ta xứng đáng làm tiểu ma đầu, chẳng lẽ không được thể hiện một chút à?”
!!!
Làm ma đầu cũng có thể nói đúng lý hợp tình như thế, g.i.ế.c người cũng có thể đưa ra nhiều lý do như vậy sao!
Điều quan trọng là, nàng nói rất có lý, nếu nàng chưa từng g.i.ế.c người, cứ thế cho nàng cái danh hiệu tiểu ma đầu cũng không công bằng, chẳng lẽ không chứng thực được một chút hay sao?
Diệp Linh Lang thấy Diệp Dung Nguyệt bị ép lên phía trước, khóe môi nàng cong lên, kiếm trong tay thuận thế nhấc lên đánh về phía Diệp Dung Nguyệt.
Diệp Linh Lang bất ngờ động thủ, Diệp Dung Nguyệt bị hoảng sợ, nàng nhanh chóng nâng kiếm ngăn lại.
Vừa ngăn lại, nàng cảm nhận được lực lượng của thanh kiếm kia, thật sự rất mạnh.
Diệp Linh Lang không những có Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, nàng lại có một thanh kiếm tốt hơn tất cả những thanh kiếm bình thường khác.
Diệp Dung Nguyệt tức điên, nàng hét lên một tiếng: “Các ngươi còn thất thần cái gì? Ta đã đánh rồi, các ngươi còn chưa đánh sao? Coi ta là pháo hôi sao?”
Lúc này, những người khác cũng vội vàng vọt lên đánh Bùi Lạc Bạch.
Lúc trước Diệp Linh Lang tới còn tưởng nàng là nhân vật lợi hại nào, không ngờ lại chỉ là một Kim Đan, thế thì không cần sợ nữa.
Trong khoảnh khắc, hai bên người nhanh chóng đánh lên.
Diệp Dung Nguyệt bị Diệp Linh Lang tấn công mạnh mẽ thì càng trở nên yếu đuối, nàng bị đánh đến nỗi liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng bị một kiếm của Diệp Linh Lang đánh cho ngã lăn ra đất.
“Xì, có chút thực lực đấy thôi à? Mấy tháng không gặp ngươi thật là càng ngày càng mất mặt.”
“Thất thần cái gì, Diệc Hình, mau giúp ta bên này!”