Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 267: Chính thức đi vào con đường tu tiên, thi cốt vô số



Nghe thấy Diệp Dung Nguyệt kêu gọi, Chiêm Diệc Hình cũng ngay lập tức từ bỏ Bùi Lạc Bạch mà quay đầu lại đánh Diệp Linh Lang.

“Ồ, đánh không lại thì kêu người, lại còn kêu nam nhân mới thông đồng, lại là một tỉ phu mới hay sao? Này, huynh đệ ngươi đã nhìn thấy đỉnh đầu của ngươi chưa? Ta thấy đang tỏa sáng ánh sáng màu xanh đó!” (1)

Diệp Dung Nguyệt tức điên mất, nàng rất muốn xé nát cái miệng kia của Diệp Linh Lang, sao mồm của nàng có thể bẩn thỉu như thế chứ!

“Ngươi đang nói linh tinh cái gì?”

Chiêm Diệc Hình giận dữ, vừa giận giữ vừa nhanh tay công kích.

“Ồ, ta nhìn nhầm rồi, ngươi chỉ là một cái lốp xe dự phòng, còn chưa có tư cách mọc sừng đâu. Hóa ra ngươi còn đang xếp hàng, thật là đáng thương, ta nói cho ngươi một cái đường tắt nha!”

Diệp Linh Lang vừa thuần thục đánh với Chiêm Diệc Hình Nguyên Anh kỳ, miệng  không ngừng trào phúng.

“Ngươi nói hết ra ngoài chuyện Diệp Dung Nguyệt làm thế nào cấu kết với Phong Lôi Bang, lại trăm phương ngàn kế muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Bùi Lạc Bạch phá hỏng kế hoạch của Tông môn liên minh như thế nào đi, khi nàng đã trở thành chuột chạy qua đường bị tông môn liên minh đánh giết, nàng chỉ có thể nhờ cậy ngươi thôi, đến lúc đó thì làm gì có ai có thể đoạt được với ngươi?”

Chiêm Diệc Hình ngừng tay một chút, sửng sốt cả người.

Nàng nói rất có lý!

“Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ nàng còn luyến tiếc Tư Ngự Thần là bởi vì hắn có thiên phú cao nhất, tiền đồ tốt nhất trong Tông môn. Nhưng nếu ngươi trở về xử lý cha ngươi biến thành cốc chủ của Thần Y Cốc, vậy thì về địa vị ngươi đã vượt qua được Tư Ngự Thần rồi, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một thủ tịch, chưởng môn cũng không phải, kém xa ngươi!”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Chiêm Diệc Hình bị nàng bô bô nói ra tâm sự, trong lòng rối loạn.

“Hơn nữa ngươi cũng biết, thủ đoạn của Diệp Dung Nguyệt rất nhiều, pháp bảo cũng vô số, ngươi thừa cơ hội này lợi dụng nàng giúp ngươi thu phục Thần Y Cốc, chấp chưởng quyền to không được ư? Ngươi lót đường cho nàng như thế, sau đó nàng lại quay về trong lòng n.g.ự.c của Tư Ngự Thần, có phải ngươi mất cả người lẫn của hay không?”

Diệp Dung Nguyệt bị Diệp Linh Lang làm cho tức điên mất.

“Tuổi còn nhỏ mà đã nói chuyện khó nghe như thế, Diệp Linh Lang ngươi vì sao lại đê tiện vô sỉ hạ lưu hạ tiện như thế chứ! Diệc Hình, g.i.ế.c nàng đi! Giữ nàng vô nghĩa linh tinh ở đây làm gì!”

“Đừng nóng giận chứ tỉ tỉ, vị tân hoan này của ngươi trong chốc lát không đánh lại ta, ngươi còn phải dựa vào Tư Ngự Thần tới cứu ngươi, nếu ngươi không giữ lại một chút hình tượng, hắn không mắc lừa thì phải làm sao? Cũng may hắn cũng đủ ngu ngốc, ngươi chỉ cần nói dăm ba câu là hắn lại tin, cho nên ngươi phải nhanh chóng giả tạo một chút, đừng làm hỏng nhân thiết ôn nhu vô tội thiện lương nhu nhược!”

Diệp Dung Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tư Ngự Thần.

“Nàng đã trào phúng ngươi đến như thế, ngươi vẫn còn chưa động thủ! Sao cứ thất thần như vậy? Ngươi thật sự ngu xuẩn hay sao?”

Tư Ngự Thần đứng đó, vẫn không nhúc nhích như cũ, bên trong ánh mắt còn không buồn không vui không cảm xúc, làm cho người khác không nhìn thấu là hắn đang nghĩ gì.

Diệp Dung Nguyệt thấy hắn không đáng tin cậy thì tức đến nỗi vung tay dậm chân, lại lấy kiếm vọt về phía Diệp Linh lang.

“Haizz, không được bắt nạt đại sư huynh của ta, không chơi  nữa, kết thúc đi!”

Diệp Linh Lang nói xong, kiếm trong tay nhanh chóng xoay tròn khiến cho người ta hoa cả mắt, đồng thời với mũi kiếm, Phượng Hoàng Thần Hỏa cũng bay lên, chiêu số của nàng vừa chuyển, thế lực đang ngang nhau bỗng nhiên trở thành công kích mạnh mẽ.

Chiêm Diệc Hình bị nàng đánh đến nỗi trở tay không kịp, liên tục lui về phía sau, sau đó bị nàng đ.â.m trúng một kiếm vào ngực, đảo mắt bị thua!

“Ta đã nói rồi, người mới của ngươi thật sự không đánh lại ta đâu, ánh mắt của ngươi càng ngày càng tệ, sao người của ngươi lại càng ngày càng kém thế này? Sau Tư Ngự Thần là Hứa Thiên Du, tuy Hứa Thiên Du không bằng Tư Ngự Thần nhưng dù sao hắn cũng đã cứu ngươi một mạng trước đại yêu, hiện tại người mới này của ngươi lại càng kỳ lạ, ngay cả ta còn không đánh lại.”

Lúc đó, Diệp Dung Nguyệt còn đang dốc sức để chuẩn bị cùng với Chiêm Diệc Hình đánh Diệp Linh Lang, ai ngờ nàng còn chưa kịp gia nhập chiến cuộc, Chiêm Diệc Hình đã bại rồi.

Hiện tại chỉ còn lại mình nàng, nàng sợ tới mức nhanh chóng quay đầu.

“Muốn chạy ư?”

Diệp Linh Lang nhanh chóng thực hiện Đại Trọng Sinh Thuật, dây leo sinh trưởng nhanh chóng cuốn chân của Diệp Dung Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thấy Diệp Linh Lang sắp đánh tới, nàng nhanh chóng triệu hồi ra Liệt Hỏa Huyền Điểu để thay thế nàng chắn một chút.

Liệt Hỏa Huyền Điểu bay ra không quan tâm nhào lên, bị Diệp Linh Lang đ.â.m trúng, giây tiếp theo Diệp Dung Nguyệt bắt hỏa quyết ném về phía Liệt Hỏa Huyền Điểu.

“Uỳnh” một tiếng vang lên, Liệt Hỏa Huyền điểu bị nổ tung, tính cả lửa trong cơ thể của nó cùng nhau hình thành một lực nổ vô cùng mạnh ở trước mặt Diệp Linh Lang.

Diệp Dung Nguyệt thấy Diệp Linh Lang bị ám toán thành công, nàng đang chuẩn bị cười tươi đắc ý.

Nhưng không ngờ, Kiếm trong tay Diệp Linh Lang nhanh chóng biến thành hình cái ô, chặn hết cho nàng.

Trên mặt ô nứt ra một đường, có thể thấy thân thể của Liệt Hỏa Huyền Điểu nổ mạnh có thể mang đến lực lượng mạnh mẽ mức nào.

Diệp Dung Nguyệt thấy Diệp Linh Lang không bị thương, tức khắc không cười nổi nữa.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Đã đến nước đó rồi mà vẫn không chết! Nàng đã hy sinh linh sủng để nổ c.h.ế.t Diệp Linh Lang mà nàng còn chưa chết! Cây ô kia rốt cuộc là mạnh mẽ đến mức nào?

Diệp Dung Nguyệt tiên lên mất, nàng vội dùng kiếm chặt đứt dây leo dưới chân, một cái, hai cái, ba cái chặt không đứt.

Khi nàng gấp gáp muốn điên lên, Chiêm Diệc Hình bỗng nhiên lấy ra ám khí của Thần Y Cốc là Tế Vũ Ngân Hoa Châm, hắn không đánh Diệp Linh Lang mà phóng về phía Bùi Lạc Bạch đang khổ chiến cách đó không xa.

Cảm thấy ý đồ của hắn, Diệp Linh Lang nhanh chóng quăng ô qua đó, trợ giúp Bùi Lạc Bạch tránh đi hơn nửa.

Lần này nàng cũng cho Diệp Dung Nguyệt và Chiêm Diệc Hình đủ thời gian, hai người bọn họ nhanh chóng tránh thoát dây leo của nàng, nhanh chóng chạy đi.

Bọn họ đi rồi, Diệp Linh Lang lại không thể đuổi theo, nàng thu hồi chiếc ô nhanh chóng quay đầu tới bên cạnh Bùi Lạc Bạch.

So với lúc nãy, miệng vết thương của Bùi Lạc Bạch lại nặng thêm một chút, t.h.i t.h.ể trên mặt đất cũng nhiều hơn, nhưng những người đó vẫn không chịu từ bỏ, các loại vũ khí ám khí pháp bảo, chỉ cần có thể đánh người, bọn họ đều không bỏ qua.

Hai người sóng vai chiến đấu, Diệp Linh Lang nói: “Đại sư huynh, muội còn chưa g.i.ế.c người.”

Bùi Lạc Bạch ngẩn người, tay dính đầy m.á.u cầm lấy cổ tay của Diệp Linh Lang, muốn che nàng ở phía sau.

“Vậy để ta…”

“Vậy từ hôm nay trở đi.” khóe môi của Diệp Linh Lang hơi nhếch lên: “Lúc này muội mới xem như là chân chính bước vào con đường tu tiên thi cốt vô số.”

Chỉ thấy nàng sau khi nói xong thì vọt lên phía trước.

“Tiểu sư muội!”

Bùi Lạc Bạch không dám phân tâm một khắc, nhanh chóng lên theo.

Máu không ngừng vẩy ra, hết người này đến người khác ngã xuống, lại có người khác xông lên, m.á.u trên người chảy ồ ạt, dưới chân t.h.i t.h.ể chất thành núi.

Hai người bọn họ sóng vai chiến đấu, gặp thần sát thần, người đến g.i.ế.c người, khí thế rất mạnh, kiếm pháp hung hãn.

Diệp Linh Lang tuy tu vi chỉ là Kim Đan, nhưng lửa của nàng xuất thần nhập hóa, mạnh hơn hồi ở Võ Hôi Đỉnh Phong, mạnh đến nỗi không phải là sức mạnh mà tu vi của nàng có thể có được!

Bản thân Diệp Linh Lang cũng không nghĩ đến, sau khi Dạ Thanh Huyền lấy thân thể của nàng để dùng lửa, nàng lại một lần nữa thấy được tinh túy của Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, nàng đã chạm tới bí quyết của tầng thứ ba, dùng thêm vài lần nữa là nàng có thể lĩnh ngộ đột phá.

Tuy hai người không có ưu thế gì nhiều, nhưng bọn họ lại đứng chung một chỗ, đối thủ không chiếm được chỗ tốt, không chỉ thế lại làm cho thanh thế của bọn họ mạnh hơn.

Khi hai bên còn đang giằng co, phía sau truyền đến một tiếng động rất lớn.

—-

(1) Ý là đội nón xanh, cùng nghĩa với cắm sừng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com