Không chỉ có người tới, hơn nữa vẫn là vô cùng nhiều người tới đây!
Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy tất cả những người ở ngọn núi thứ nhất đều đã chạy tới đây rồi.
Có cả người của tông môn liên minh, cũng có người của các tổ chức khác, mênh m.ô.n.g một biển người.
Những người đang đánh nhau với Bùi Lạc Bạch ngây ngẩn cả người, bọn họ đều tới rồi, cuối cùng nếu lấy được bảo vật rồi thì tính vào ai? Là ai gọi bọn họ lên đây?
Tư Ngự Thần ở một bên cùng với mấy đồng môn của hắn cũng ngây người, sao lại thế này, không phải là đều ngăn người ở ngoài hay sao? Vì sao lại để bọn họ lên đây? Đều tìm c.h.ế.t hay sao?
Lúc này, bọn họ đồng thời nhìn thấy Diệp Dung Nguyệt cùng với Chiêm Diệc Hình bên cạnh nàng trong đám người.
Điên rồi! Nàng thật sự điên rồi! Nàng thật sự không màng tất cả, không từ thủ đoạn.
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt ở trong đám người oán đọc nhìn hai người Diệp Linh Lang.
Nhiều người xuất hiện như vậy, cho dù kết quả cuối cùng có thương vong rất nhiều, thì dưới tình huống này, Bùi Lạc Bạch và Diệp Linh Lang cũng không thể trốn thoát được.
Cho dù lúc này nàng không cần bảo vật nữa, nàng cũng muốn bọn họ phải chết! Nhất định phải chết! Vạn tiễn xuyên tâm không được c.h.ế.t tử tế!
Còn đám pháo hôi kia, là bọn họ tự nguyện đi lên, nàng chỉ cần cho bọn hắn cơ hội đi lên thôi, một đám ngu xuẩn!
“Phù Đồ Tháp ở trên người Bùi Lạc Bạch, g.i.ế.c hắn là có thể bắt được Duyên Sinh Lệnh.”
Diệp Dung Nguyệt không ngừng kích động đám người.
Thanh bảo kiếm trong tay Diệp Linh Lang kia là một thanh tuyệt thế thần kiếm có hai hình thái, g.i.ế.c nàng thì linh kiếm là của các ngươi! Ai cũng biết, Diệp Linh Lang là một phù tu rất giỏi, bùa của nàng ngàn vàng khó cầu, nếu nàng c.h.ế.t rồi, ai ai cũng có phần!”
Mỗi một câu của nàng đều khiến cho những người khác càng điên cuồng sông lên, đến khi tình hình hỗn loạn đến mức khó có thể khống chế, Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch bị bức đến đỉnh huyền nhai, chỉ cần bước về phía sau một bước chính là vực sâu vạn trượng.
“Tiểu sư muội, xin lỗi muội, là đại sư huynh hại muội rồi!”
Bùi Lạc Bạch nắm chặt lấy tay của Diệp Linh Lang.
“Đại sư huynh, muội đã nói là muội tới cứu huynh, muội không nghĩ là c.h.ế.t cùng với huynh, có muội ở đây, không sao hết.”
Diệp Linh Lang trở thay cầm lấy mu bàn tay của Bùi Lạc Bạch, bàn tay nho nhỏ lúc này vừa ấm áp lại mềm mại.
“Muội đang chờ đợi một thời cơ.”
“Thời cơ gì?”
“Muội muốn cứu huynh, không phải là cứu huynh khỏi bị bao vây lúc này, muội muốn cứu huynh rời khỏi vũng bùn này, muội muốn huynh có thể một lần nữa sống dưới ánh mặt trời này. Lúc này thời cơ muội đợi đã tới rồi, bọn họ đều tới đây.”
Bùi Lạc Bạch ngẩn ra, bọn họ? Hắn quay đầu nhìn lại, ngoại trừ những người kêu gào muốn g.i.ế.c bọn hắn, không thấy những người khác đâu.
“Đưa muội Phù Đồ Tháp.”
Bùi Lạc Bạch không hề do dự mà đưa Phù Đồ Tháp cho Diệp Linh Lang.
Chỉ thấy bàn tay nàng vừa nhấc đã vận chuyển Phù Đồ Tháp trước mặt mọi người, ánh sáng lóng lánh của Phù Đồ Tháp hấp dẫn ánh mắt của vô số người, bọn họ không vọt về phía trước nữa, mọi người không hẹn mà cùng nhìn tòa Phù Đồ Tháp kia.
“Ai cũng muốn có Phù Đồ Tháp, nhưng các ngươi lại không biết bên trong đó có chữa những gì.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Giọng nói của Diệp Linh Lang rõ ràng, kiên định.
“Tòa tháp chí bảo của Thần Y Cốc đã cướp được từ Đan Tâm đường rốt cuộc là bảo bối thế nào, các ngươi có muốn nhìn hay không? Bây giờ, để chúng ta cùng nhau chứng kiến, Đan Tâm Đường hành y tế thế rốt cuộc nuôi dưỡng cái gì ở bên trong nhé!”
Nàng vừa nói xong, Phù Đồ Tháp trong lòng bàn tay nàng xoay tròn càng ngày càng nhanh, mọi người ngừng thở nhìn chằm chằm, Phù Đồ Tháp mà mỗi người đều muốn rốt cuộc chứa bảo bối gì bên trong?
Chỉ thấy ánh sáng của Phù Đồ Tháp chợt lóe lên, sát khi tức khắc phát ra từ bên trong tháp.
Mọi người ở đây kêu lên kinh hãi.
“Sao có chuyện đó!”
Giây tiếp theo, một lượng lớn quỷ hồn xuất hiện từ trong Phù Đồ Tháp, hướng tới đây đánh về phía mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nháy mắt, sát khí đậm đặc, khói đen tràn ngập, giống như cửa địa ngục mở ra.
“A! Ác quỷ! Không ngờ trong Phù Đồ Tháp chứa toàn ác quỷ!”
“Cẩn thận! Mau tránh ra!”
“A…”
Có người bị bất ngờ không kịp phòng bị hét thảm lên một tiếng, bị quỷ hồn vừa mới thả ra xé rách, m.á.u b.ắ.n tung tóe ngay tại chỗ.
Những người còn lại sợ tới mức vội vàng lấy trường kiếm ra chống đỡ những quỷ hồn tác quái, trong khoảnh khắc, Thạch Trạch Cốc trên đỉnh núi toàn tiếng kêu rên, thét chói tai, người cùng quỷ đánh nhau, đại loạn.
Nhìn thấy những người tham lam lại điên cuồng lâm vào cuộc chiến với quỷ hồn, Diệp Linh Lang nâng cao thanh âm.
“Chạy cái gì thế? Sợ cái gì? Đây là Phù Đồ Tháp mà các ngươi tâm tâm niệm niệm đó! Đây là đồ tốt của Đan Tâm Đường hành y tế thế đó! Không phải là các ngươi muốn sao? Đều lấy đi!”
“Sao có thể có chuyện này chứ? Trong Phù Đồ Tháp không phải là nuôi dưỡng thiên tài địa bảo sao? Vì sao sẽ có nhiều quỷ hồn như vậy?”
“Thật là đáng sợ! Rốt cuộc Đan Tâm Đường đang làm gì? Bọn họ thật sự là danh y hành y tế thế hay sao?”
“Có thể ngang nhiên nuôi quỷ! Thần Y Cốc bị điên rồi à? Cẩn thận! Ác quỷ tới!”
Lúc này, không chỉ có tình hình đại loạn, tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngay cả Bùi Lạc Bạch bên cạnh Diệp Linh Lang cũng sợ ngây người.
Hắn ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, mãi cho đến khi Diệp Linh Lang cầm lấy cổ tay hắn
Hắn quay đầu lại mới phát hiện Diệp Linh Lang đang bày trận vẽ bùa, đã sắp thành công.
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt thời khắc đều chú ý đến bọn họ đã nhìn thấy hành động này, lập tức hô lớn với đám người: “Bọn họ muốn chạy trốn, mau ngăn họ lại!”
Nàng vừa kêu lên, quả nhiên có người quay đầu lại để chặn hai người bọn họ, mấy người chặn lại bọn họ không phải là người nào khác mà là Phong Lôi Bang cấu kết với Diệp Dung Nguyệt.
Bùi Lạc Bạch nhanh chóng cầm kiếm đánh với bọn họ.
Thấy trận pháp sắp có hiệu lực, bọn họ không đi thì sẽ phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng dưới sự kích động của Diệp Dung Nguyệt, càng nhiều người của Phong Lôi Bang không muốn sống mà lại đây chặn lại.
“Cho dù là trong Tháp Phù Đồ có chứa quỷ hồn, thì đó cũng là bảo bối! Huống chi còn có Duyên Sinh Lệnh nữa.”
Diệp Linh Lang cười lạnh một tiếng, đôi mắt nhíu lại.
“Bảo bối đúng không? Muốn không? Vậy thì để ngươi hưởng thụ cho đủ!”
Diệp Linh Lang dùng một đạo linh lực đánh vào Phù Đồ Tháp, giây tiếp theo một Quỷ Vương thật lớn bay ra khỏi vòng sáng của Phù Đồ Tháp, lao thẳng tới trước mặt Diệp Dung Nguyệt.
Diệp Dung Nguyệt trăm triệu không nghĩ tới còn có cái này, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không kịp trốn tránh, cho dù cuối cùng được Chiêm Diệc Hình kéo lại, nhưng cũng kịp bị Quỷ Vương cào một cái.
Móng vuốt cắt lên gương mặt nàng, sát khí dày đặc nháy mắt toát ra ăn mòn da thịt, mang đến thống khổ vạn phần.
“A! Mặt của ta! Mặt của ta bị hủy rồi!”
Thấy Quỷ Vương một lần nữa đánh tới, Chiêm Diệc Hình nhanh chóng mang theo Diệp Dung Nguyệt rút lui về phía sau.