Diệp Linh Lang tránh không được đã chuẩn bị thật tốt. Ai ngờ giây tiếp theo, phía sau “uỳnh” một tiếng vang, lực lượng cường đại kia bị người khác chặn lại.
Nàng đột nhiên quay đầu, thấy phía sau nàng là Tư Ngự Thần sử dụng linh lực toàn thân, thay nàng chặn lại một kích này, bản thân hắn còn vì vậy mà nội thương.
“Cảm ơn!”
“Mang đại sư huynh của ngươi rời đi! Nếu hắn có oan khuất gì, nếu Đan Tâm Đường thật sự tội ác chồng chất, trả lại sự trong sạch cho hắn.”
Diệp Linh Lang ngơ ngác nhìn Tư Ngự Thần, không nghĩ tới cuối cùng lại là hắn thả cho bọn họ chạy!
Lúc này, Bùi Lạc Bạch vết thương chồng chất đã đánh ra khỏi trùng vây, vọt tới trước mặt nàng.
Diệp Linh Lang không nói hai lời, túm lấy ống tay áo của hắn, mang theo hắn nhảy vào trước khi trận pháp mất đi hiệu lực.
Ánh sáng chợt lóe lên, bọn họ biến mất tại chỗ.
Nhìn bọn họ rời đi, Tư Ngự Thần nhẹ nhàng thở ra, nhưng giây tiếp theo, phía sau hắn một luồng kiếm ý mang theo sát ý xâm nhập đến, hắn đã bị thương chưa kịp né tránh, chỉ có thể mạnh mẽ quay đầu lại tiếp một kiếm.
Hắn giương mắt nhìn lại, chủ nhân của kiếm không ngờ là Chiêm Diệc Hình.
“Không ngờ ngươi lại động thủ với ta!”
“Ngươi không nên thả cho bọn họ chạy.”
“Đây là chuyện của ta!”
Nhưng mà giây tiếp theo, một thanh kiếm sắc bén không được dự đoán trước đ.â.m về phía n.g.ự.c hắn, khi hắn muốn trốn lại bị Chiêm Diệc Hình kiềm chế một chút, chỉ là kiềm chế trong nháy mắt, hắn đã bị thanh kiếm kia đ.â.m xuyên qua.
Hắn quay đầu lại, thấy được Diệp Dung Nguyệt trong mắt tràn ngập hận ý, trên mặt sát khí dày đặc.
“Ngươi cứu Diệp Linh Lang! Ngươi thả bọn họ chạy! Người phản bội ta! Ngươi! Phải! Chết!”
Nói xong, nàng hung hăng xoay tròn kiếm của mình, xoay tròn một vòng trong n.g.ự.c của Tư Ngự Thần, làm hắn trọng thương.
Lúc đó, Giang Du Tranh ngồi chờ ở chỗ tối chờ đợi chi viện thấy một màn này thì hô hấp cũng ngừng lại.
Không ngờ bị Diệp Linh Lang đoán trước rồi! Cuối cùng hắn lại phải đi cứu đại sư huynh.
Mũi chân hắn nhún một chút chạy ra ngoài, đánh một chưởng vào người Diệp Dung Nguyệt, đánh đuổi nàng, đỡ được Tư Ngự Thần.
“Đại sư huynh!”
Diệp Dung Nguyệt thấy có người đến hỗ trợ, nàng nhanh chóng lui về phía sau. Chiêm Diệc Hình kéo tay nàng, vội vàng biến mất trong đám người hỗn loạn này.
“Đại sư huynh, huynh không sao chứ?”
Tư Ngự Thần nhìn về phía Diệp Dung Nguyệt rời đi.
“Về sau sẽ không có việc gì nữa.”
Nói xong thì hắn hôn mê, Giang Du Tranh bị m.á.u tươi nhuộm cả người bị dọa choáng váng ngay tại chỗ.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Khi Diệp Linh Lang mang theo Bùi Lạc Bạch rơi xuống đất, bọn họ vừa lúc ở giữa sườn núi của ngọn núi thứ hai.
Lúc trước sở dĩ nàng đi chậm như vậy là bởi vì tìm chỗ bày trận pháp rơi xuống.
Điểm rơi xuống không thể quá xa, trận pháp sẽ dễ dàng mất đi hiệu lực, nhưng lại không thể bị người dễ dàng phát hiện.
Cũng may bọn họ còn đang chiến đấu cùng với quỷ hồn, không ai chú ý tới nơi bọn họ rơi xuống.
“Đại sư huynh, huynh còn chịu được không?”
So với Diệp Linh Lang, vết thương trên người Bùi Lạc Bạch rất nặng, rất rất nặng, một mình hắn c.h.é.m g.i.ế.c mấy ngày liền, trận chiến lúc nãy lại hấp dẫn chín phần hỏa lực, cho dù là người sắt cũng không chịu đựng nổi.
Quả nhiên, nàng vừa mới hỏi xong, Bùi Lạc Bạch phun một ngụm m.á.u thật to ra.
Hắn cố gắng chống đỡ, lúc nãy ở trên núi liều mạng chỉ còn một hơi chống đỡ, bởi vì tiểu sư muội vẫn còn đó, hắn không thể ngã xuống.
Diệp Linh Lang nhanh chóng nhét vào miệng hắn viên Cửu Chuyển Linh Đan đoạt được từ tay Diệp Dung Nguyệt, đồng thời lấy Huyền Ảnh ra, nàng đỡ Bùi Lạc Bạch nguồi xuống người Huyền Ảnh.
“Bay đến chỗ sâu nhất của Thạch Trạch Cốc đi!”
Huyền Ảnh nhanh chóng bay lên ở tầng thấp,mang theo hai người bọn họ rời khỏi chỗ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trên đỉnh núi tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vẫn còn tiếp tục, nhưng không cần bao lâu sẽ bình ổn.
Mấy quỷ hồn kia không tạo nổi sóng to gió lớn.
Nhưng mục đích của nàng đã đạt được rồi.
Mọi người tận mắt nhìn thấy, niềm tin đối với Đan Tâm Đường cùng với Thần Y Cốc đã lung lay.
Hạt giống hoài nghi đã gieo thì sẽ mọc rễ nảy mầm, sau này bọn họ ra ngoài chứng minh bản thân sẽ không đến mức không thể mở miệng.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng, xem như đã hoàn thành viên mãn.
Đáng tiếc là Diệp Dung Nguyệt không chết.
Nàng quá giảo hoạt, lại lắm kẻ theo đuôi, pháp bảo quá nhiều, lại có may mắn, muốn g.i.ế.c nàng đúng là không dễ, đặc biệt là ở trong trường hợp không thể khống chế như vậy.
Diệp Linh Lang nhanh chóng thu hồi tinh thần, không ngừng dùng Đại Trọng Sinh Thuật trị liệu cho Bùi Lạc Bạch.
Huyền Ảnh bay nhanh, rất nhanh hai người đã bay đến chỗ sâu nhất của Thạch Trạch Cốc, dừng lại bên cạnh hồ nước ở đáy cốc.
Diệp Linh Lang lấy Thương Thủy Châu ra để vào hồ nước, sau đó nhanh chóng bố trí kết giới xung quanh, che lấp vị trí của bọn họ để tránh bị người khác tìm thấy.
Sau khi xong xuôi, Diệp Linh Lang để vào trong hồ nước có linh khí nồng đậm.
Hắn vừa mới đi vào, chung quanh hồ nước đã chuyển thành màu đỏ, có thể thấy được trên người hắn bị thương nặng đến mức nào.
Diệp Linh Lang vội vàng lấy ra linh dược ném rất nhiều vào hồ nước.
Nàng chỉ cần đến muộn một chút, Diệp Dung Nguyệt sẽ thật sự thực hiện được.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, nhìn thấy sắc mặt của Bùi Lạc Bạch dần dần tốt lên một ít, thân thể ổn định hơn một ít, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Lúc này, Bùi Lạc Bạch duỗi tay cầm lấy tay của Diệp Linh Lang, ngăn động tác của nàng lại.
“Tiểu sư muội đủ rồi, muội nghỉ một chút, ta sẽ không c.h.ế.t được.”
“Đại sư huynh, huynh làm muội sợ muốn chết!”
“Đúng không?” Bùi Lạc Bạch khẽ cười một tiếng: “Ta thấy muội rất bình tĩnh, thật ra ta mới bị muội dọa chết!”
Thấy tình hình của Bùi Lạc Bạch thật sự ổn định rồi, thân thể Diệp Linh Lang mới nằm lên bờ.
“Thật không?”
“Đúng vậy! Đang yên đang lành vì sao trong Phù Đồ Tháp lại có nhiều quỷ hồn như thế, có thể không sợ hay sao?”
“Ngay cả Chiêu Tài huynh còn không sợ, sợ những tiểu quỷ đó làm gì?”
“Tiểu quỷ?”
“Huynh sẽ không thật sự nghĩ là chúng nó được thả ra từ Phù Đồ Tháp đấy chứ? Những cái đó là đồ ăn của Chiêu Tài, muội thả ra từ lồng sắt nhốt quỷ, thêm chút thủ thuật che mắt nữa là lừa được tất cả mọi người. Việc làm giả này muội rất chuyên nghiệp!”
Bùi Lạc Bạch sửng sốt, không ngờ là như thế.
“Vậy thì muội cũng quá chuyên nghiệp rồi, ngay cả ta muội cũng lừa gạt được, ta rất hoảng sợ!”
“Có nghĩa là trái tim của đại sư huynh còn chưa trải qua rèn luyện. Chỉ cần huynh ra ngoài với muội sẽ không có gì bất ngờ cả, không tin huynh chỉ cần hỏi các sư huynh khác một chút.”
“Có cơ hội…”
“Có cơ hội! Huynh không cần nghĩ nhiều như vậy, một ngày nào đó chân tướng rõ ràng, huynh sẽ được giải oan.”
“Muội cứ như thế tin tưởng ta? Nhưng ta thật sự đã g.i.ế.c người!”
“Thế thì nhất định là bọn họ đáng bị giết.”
Bùi Lạc Bạch ngẩn ra, không ngờ tiểu sư muội của hắn lại tin tưởng hắn vô điều kiện như thế!
“Đại sư huynh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Đừng giấu muội, đừng nói cái gì mà liên lụy muội cuốn vào trận lốc xoáy này, muội đã mang huynh đi trước mặt mọi người rồi, việc này muội không thoát được liên hệ nữa.”
Bùi Lạc Bạch cười bất đắc dĩ.
Người ngoài hoàn toàn không biết, tiểu sư muội mới là lão đại chân chính mà mỗi người Thanh Huyền Tông đều nghe theo.