“Thật ra ta là con trai của Lăng chủ Bạch Vũ Lăng đời trước của Thần Y Cốc. Mười năm trước Bạch Vũ Lăng đã bị diệt mãn môn, chỉ có một mình ta chạy thoát.”
Giọng của Bùi Lạc Bạch rất nhẹ, rất bình tĩnh, nhưng Diệp Linh Lang nghe ra sự đau khổ bên trong đó.
Mặc dù là đã qua mười năm, nhưng sự đau khổ của việc bị diệt thảm mãn môn giống như đang diễn ra trước mắt.
“Chuyện cũ này muội đã hỏi thăm rồi, ở bên ngoài nói chính là cha của huynh bị tẩu hỏa nhập ma g.i.ế.c toàn bộ Bạch Vũ Lăng, cuối cùng bị người của Đan Tâm Đường giết, từ đó về sau cả nhà của huynh sẽ bị Thần Y Cốc xóa tên, đã trở thành sỉ nhục không được nhắc đến của Thần Y Cốc.”
Bùi Lạc Bạch cười lạnh một tiếng.
“Bạch Vũ Lăng là bị Đan Tâm Đường diệt môn, cha ta là đan tu, cho dù có tẩu hỏa nhập ma ông ấy cũng không có năng lực một mình g.i.ế.c mãn môn Bạch Vũ Lăng không ai trốn thoát.”
“Ta nhớ rõ buổi tối hôm đó, người của Đan Tâm Đường đều tới, khi bọn họ tới thì khách khách khí khí giống như là đang dò hỏi, cho nên mọi người đều không cảnh giác. Chỉ có cha ta hoảng loạn giao Phù Đồ Tháp cho ta, bảo ta trốn vào trong mật đạo.”
“Ông ấy nói với ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể ra ngoài, Phù Đồ Tháp này ông ấy muốn ta giao vào tay của Thần Y Cốc, nếu ta không làm được thì hủy nó đi, ngàn vạn lần không được để nó rơi vào tay của Đan Tâm Đường.”
“Lúc ấy ta còn lớn hơn muội hai tuổi, ta là kiếm tu duy nhất của Bạch Vũ Lăng, từ nhỏ đã không nghe lời thích luyện kiếm không thích luyện đan, cha ta thấy ta không có thiên phú không thể kế thừa truyền thống thì cũng lười quản. Nhưng cũng không có ai nghĩ đến, cuối cùng ta lại là người duy nhất có năng lực mang Phù Đồ Tháp đi”.
“Sau khi cha giấu ta đi không lâu, Đan Tâm Đường đã động thủ, ta tránh ở trong mật đạo, ta muốn ra ngoài cứu người, ta muốn ra ngoài c.h.é.m giết, ta muốn cùng sống c.h.ế.t với Bạch Vũ Lăng, nhưng ta lại không thể, ta chỉ có thể nghe thân nhân của ta từng bước đau khổ mà chết, bản thân mình trốn tránh trong chỗ tối sống tạm.”
Bùi Lạc Bạch hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
“Ta nhớ rõ không sai, Phù Đồ Tháp vẫn luôn là bảo vật của Đan Tâm Đường, vì sao sẽ tới tay của cha huynh?”
“Bởi vì có một lần khi đến Đan Tâm Đường làm khách, cha ta không cẩn thận phát hiện ra bí mật của Đan Tâm Đường, bọn họ làm một số việc phát rồ không ai biết, cho nên sau khi trở về ông ấy vẫn luôn nghĩ cách lấy được Phù Đồ Tháp, ông ấy muốn giao Phù Đồ Tháp vào tay Thần Y Cốc, để Thần Y Cốc tới xử trí Đan Tâm Đường.”
“Sau đó ông ấy làm được.”
“Đúng vậy, ông ấy làm được, ông ấy cho rằng đã làm rất tốt, nhưng Đan Tâm Đường đã phát hiện ra ngay, ông ấy còn chưa kịp nộp Phù Đồ Tháp cho Thần Y Cốc, Đan Tâm Đường đã tìm lại đây.”
Nghe thấy lời này, Diệp Linh Lang thở dài một tiếng.
Xem ra kỹ thuật làm giả này không phải ai cũng có thiên phú.
“Sau đó thì sao, huynh đi đâu?”
“Sau đó ta bị người của Đan Tâm Đường phát hiện, bọn họ đuổi g.i.ế.c ta một mạch, vốn định trực tiếp đi đến Thần Y Cốc để nộp Phù Đồ Tháp, nhưng ta còn chưa kịp tới…”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Giọng nói của Bùi Lạc Bạch trầm xuống, thân thể trong linh trì không ngừng run rẩy.
“Huynh còn chưa tới đã nghe thấy Thần Y Cốc tuyên án, cha huynh bị tẩu hỏa nhập ma g.i.ế.c mãn môn Bạch Vũ Lăng, cả nhà huynh bị xóa tên, mà Đan Tâm Đường có công tru sát ông ấy.”
“Ta không nghĩ Thần Y Cốc sẽ có quyết định như vậy! Chỉ cần bọn họ kiểm tra thực hư sẽ biết cha ta không thể nào làm ra được chuyện này! Bọn họ vì sao muốn giúp Đan Tâm Đường đổ oan cho cha ta? Vì sao muốn cả nhà chúng ta bị oan? Thật buồn cười! Cha ta trước khi c.h.ế.t còn muốn ta nhất định giao Phù Đồ Tháp cho Thần Y Cốc, để bọn họ xử lý một cách công bằng.”
Bùi Lạc Bạch hít sâu một hơi, giọng nói run lên.
“Cha ta tin tưởng Thần Y Cốc như thế, tin tưởng sư huynh của ông ấy như thế!”
“Thật tuyệt vọng, vậy thì huynh phải làm sao?”
“Ta phải làm sao chứ? Ta cũng không biết nên phải làm gì lúc đó, ta chỉ có thể không ngừng chạy trốn, không có hy vọng, chạy lang thang không có mục tiêu, mang theo Phù Đồ Tháp chạy trốn một mạch, chạy trốn đến nỗi ta cũng không biết là đi đến đâu. Trời đất bao la, nhưng lại không có chỗ cho ta dung thân, thậm chí ngay cả sự kiên trì của cha ta cũng không có ý nghĩa.”
Diệp Linh Lang thở dài một tiếng, lòng bàn tay đặt lên vai của Bùi Lạc Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Sau đó ta lại bị Đan Tâm Đường đuổi g.i.ế.c vào hang sâu, ta cho rằng ta đã c.h.ế.t rồi, nhưng sau khi tỉnh lại ta đã bị mang về Thanh Huyền Tông.”
Diệp Linh Lang sửng sốt, hóa ra đại sư huynh là được nhặt về như vậy.
“Sau khi trở về, lúc ấy huynh không nghĩ tới việc báo thù hay sao? Vì sao đến bây giờ bỗng nhiên lại muốn báo thù?”
“Bởi vì ký ức của ta bị phong ấn.”
Diệp Linh Lang đột nhiên cả kinh.
Đến đây đã rõ ràng rồi!
Nàng đã nói lúc trước cả người đại sư huynh đều rất tốt, không giống như là người có huyết hải thâm thù, mỗi ngày ở Thanh Huyền Tông đều trôi qua rất tản mạn.
Hóa ra là ký ức của hắn bị phong bế!
“Nói cách khác, huynh bỗng nhiên đi g.i.ế.c mãn môn Đan Tâm Đường là bởi vì tí nhớ của huynh được giải phong ấn, huynh nhớ ra tất cả!”
“Đúng, trong khoảnh khắc ký ức phủ bụi mười năm bỗng nhiên nảy lên, giống như là mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, tất cả đều rõ ràng trước mắt, khi bọn họ c.h.ế.t đi, tiếng bọn họ đau khổ xin tha như thế nào đều không ngừng vọng lại bên tai ta. Dáng vẻ c.h.ế.t thảm của bọn họ tất cả đều tái hiện trong đầu ta, Bạch Vũ Lăng trồng đầy linh thảo bị m.á.u tươi bao tròm, người nhà của ta c.h.ế.t ở nơi bọn họ yêu thương sâu sắc, bị bêu danh, oan ức mười năm.”
Bùi Lạc Bạch cười thảm một tiếng.
“Ta của mười năm trước không có năng lực báo thù cho bọn họ. Mười năm sau ta đã có thể làm được rồi, vậy thì sao ta lại không đi làm? Bọn họ đáng chết, đáng c.h.ế.t từ mười năm trước rồi! Mãn môn Đan Tâm Đường không có một ai vô tội! Tất cả bọn họ đều dính đầy m.á.u tươi thân nhân của ta, bọn họ lại còn bôi nhọ thân nhân đã c.h.ế.t đi của ta, làm cho bọn họ dưới chín suối cũng không được nhắm mắt!”
Thấy cảm xúc của Bùi Lạc Bạch dần dần bị mất khống chế, Diệp Linh Lang vội duỗi tay che đôi mắt hắn lại.
Đồng thời rót lực lượng của Đại Trọng Sinh Thuật vào, giúp hắn chậm rãi bình tĩnh lại.
“Đại sư huynh, không nghĩ nữa, chuyện đó đều qua rồi!”
“Những chuyện đó không qua được! Ta không có cách nào minh oan giải tội cho họ, ít nhất ta có thể báo thù rửa hận cho bọn họ! Cho dù là chết! Dù sao, mười năm trước ta đã không tìm thấy ý nghĩa tồn tại, trước khi c.h.ế.t ta muốn mang bọn họ xuống, đưa tới trước mặt cha ta dập đầu nhận tội.”
Diệp Linh Lang chưa từng trải qua nỗi khổ như vậy, nàng vốn không cảm nhận được loại cảm giác này, nhưng cảm xúc của đại sư huynh quá mạnh mẽ đã ảnh hưởng đến nàng, ngay cả nàng cũng cảm thấy n.g.ự.c mình hít thở không thông, tràn ngập tuyệt vọng.
“Đại sư huynh, đừng như thế, bọn họ có thể giải oan, muội sẽ cùng với huynh làm việc đó, chúng ta có thể làm được, hãy tin muội!”
“Tiểu sư muội, chuyện này không liên quan đến muội, muội không nên tiến vào.”
“Vì sao lại không liên quan? Kể từ ngày đầu tiên muội gia nhập Thanh Huyền Tông, huynh cho muội một chiếc nhẫn, một túi linh quả, một vạn linh thạch. Tất cả mọi thứ liên quan tới huynh đều liên quan tới muội, chịu ơn của huynh cả đời muội không quên.”
Bùi Lạc Bạch cười khổ.
“Mấy cái đó thì tính ơn cái gì.”
“Muội bảo tính thì là tính, lúc ấy không có ai thu lưu muội, cả cha mẹ ở phàm thế của muội cũng bất công không yêu thương gì muội, là huynh, là Thanh Huyền Tông đã cho muội một mái nhà!”
“Ta chỉ là làm theo phép tắc mà thôi!”
“Nhưng đối với muội đó là thiện ý vô cùng đáng quý, lại vô điều kiện mà thương yêu muội. Đại sư huynh, nếu có một ngày muội bị người khác bao vây muốn giết, huynh sẽ mặc kệ muội sao?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Vì thế, muội cũng vậy!”
Một khắc kia, hốc mắt của Bùi Bạch Lạc trở nên ấm áp sau rất nhiều năm chưa từng ẩm ướt.