Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 175



Lúc nằm trên giường lim dim sắp ngủ, cô nghe thấy mẹ nói hai chữ: "Có thể."

"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế mơ màng gật đầu rồi ngủ thiếp đi.

Trần Tú Hòa nhìn con gái nhỏ buồn cười, đổi cho con một chiếc gối thấp hơn, gối cao quá không tốt cho cổ, không biết sao con bé lại thích gối cao như vậy.

Hôm sau, ăn cơm trưa xong, Trần Tú Hòa lấy một túi gạo từ trong tủ ra đặt lên bàn: "Lát nữa mang cho họ đi."

Lúc hai con ra khỏi cửa, bà vẫn không yên tâm, dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện."

Chờ Triệu Tuế Tuế ngủ trưa dậy, Triệu Lập Võ theo thói quen dẫn em gái ra ngoài: "Tuế Tuế, chúng ta đi đâu?"

"Tiểu Hòa Sơn, Vu nãi nãi chắc chắn đang đợi tin chúng ta." Triệu Tuế Tuế nghĩ, bình thường hai bà cháu họ không giao tiếp với ai trong đội, trên núi Lộc Minh cô hầu như không gặp hai người, chắc hẳn trước kia họ vẫn sinh hoạt ở gần Tiểu Hòa Sơn.

Quả nhiên, khi Triệu Tuế Tuế đến nơi, Vu nãi nãi đang dẫn cháu trai đi bóc vỏ cây.

"Một tuần đến một lần." Triệu Tuế Tuế quyết định thời gian giao dịch, không đưa hết một lần là vì sợ hai người giữ không được.

Trong đội có mấy tên lưu manh đặc biệt nhắm vào nhà cô nhi quả phụ, cho dù đoán được là ai trộm cũng không có chứng cứ, giúp người giúp đến cùng, nạn đói sang năm sẽ kết thúc.

"Ấy dà, cám ơn." Bà nội run tay nhận lấy túi vải, bên trong có hơn một cân gạo, ít nhất có thể ăn được một tuần.

"Cho cậu." Vu Khánh Chúc nhét một cái túi vải nhỏ màu đen vào tay Triệu Tuế Tuế.

Trên đường về Triệu Tuế Tuế cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp phải chuyện làm ăn gì, nhà cô chỉ muốn âm thầm vượt qua nạn đói.

Nào ngờ chính thương vụ này, tương lai mang đến cho nhà Triệu Tuế Tuế một hồi báo lớn hơn.

Bên phía đội sản xuất, đại đội trưởng đang đứng trên bục tập hợp mọi người để thống nhất ý kiến về việc điều người đến công xã Đại Lương và Đồng Vị Sơn gánh nước.

"Đại đội trưởng, nước trong hầm ngầm đủ tưới ruộng khoai rồi." Có người không đồng ý, bắt đầu phản đối.

"Sao, lúa mạch đông không định trồng nữa à?" Đại đội trưởng theo thói quen gõ gõ tẩu thuốc, hỏi ngược lại người bên dưới.

Lời này vừa thốt ra, đám đông ồn ào bên dưới liền im bặt, không trồng lương thực thì họ ăn gì?

"Chờ tuyết rơi rồi lấy tuyết tan thành nước thì không kịp nữa." Vẫn có kẻ lười biếng không muốn động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lúa mạch đông tháng mười là phải gieo trồng rồi, đến lúc đó có tuyết rơi hay không còn chưa biết. Nước trong hầm ngầm cũng không đủ tưới cải dầu, chẳng lẽ các người muốn nhịn cả ị luôn hay sao?" Đại đội trưởng cảm thấy câu cuối cùng có chút thô tục, mặt mày đen sì đỏ tía tai.

Sau khi đại đội Phú Hưng gặp hai nhóm nạn dân, mọi người đều không còn tâm trí đâu mà chạy nạn nữa, thật sự là quá t.h.ả.m thương.

Có sự so sánh này, mọi người càng thêm ra sức chăm sóc ruộng đồng hơn lúc bình thường, ít ra lương thực trồng được có thể giúp họ sống sót.

Sau khi bỏ phiếu, mọi người đồng ý đến công xã Đại Lương và Đồng Vị Sơn gánh nước, nam lao động đến Đồng Vị Sơn, nữ lao động đến công xã Đại Lương, mỗi người mỗi ngày phải gánh về bốn thùng nước.

Cách một ngày đi một chuyến.

Trần Tú Hòa được phân đến ngày hôm sau, may mà có em trai đưa xe đẩy gỗ đến.

"Mẹ, chiều mai con đi gánh nước với mẹ." Triệu Lập Võ mở miệng, định không nói chuyện buổi sáng cũng phải đi.

"Được, con trai ngoan của mẹ." Trần Tú Hòa biết tâm ý hiếu thảo của con trai út, may mà chỉ là đẩy xe sẽ không đè nặng lên vai con. Bà luôn lo lắng con trai út gánh nước nặng sẽ ảnh hưởng đến chiều cao, sau này không cao lớn được.

"Anh hai, ngày mai chúng ta được nghỉ, thứ Bảy lại là Quốc Khánh." Triệu Tuế Tuế nhắc nhở anh trai.

"Đúng rồi, mẹ, sáng mai con cũng đi." Triệu Lập Võ vỗ đầu một cái, ngày nghỉ quan trọng như vậy mà cậu quên mất.

"Đừng vỗ nữa, vốn dĩ đã không thông minh." Trần Tú Hòa kéo tay con trai út xuống.

Thực ra không phải Triệu Lập Võ ngốc nghếch, mà là Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn đều là người trưởng thành, nên mới khiến Triệu Lập Võ có vẻ kém thông minh.

Chiều tối, lúc Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ về đến nhà, Triệu Lập Văn đã từ huyện thành trở về.

Triệu Tuế Tuế tiến lên kể cho anh cả nghe những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Triệu Lập Văn nghe chuyện của bà nội, dặn dò bọn họ cẩn thận khi giao dịch.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà bốn người ăn bánh bao điểm tâm, dự định sáng nay sẽ vận chuyển về bốn thùng nước.

Nhà họ chỉ có một chiếc xe đẩy nhỏ, nhiều nhất là đặt ba thùng nước. Sáng sớm Trần Tú Hòa đã đến chỗ chị họ mượn xe đẩy nhỏ và thùng nước.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tuế Tuế đến công xã Đại Lương, chỉ đi bộ cũng mất khoảng hai tiếng, đẩy xe chở đầy nước ước chừng phải ba tiếng mới về đến nhà.

TBC

"Tuế Tuế, có muốn lên xe không?" Triệu Lập Võ đẩy xe đẩy nhỏ không tốn chút sức lực nào, gọi chị gái lên xe.

"Chờ một lát nữa, em muốn đi bộ trước." Triệu Tuế Tuế lắc đầu.