Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 183



"Không đi vội, hũ muối dưa nhà mình còn chút nước, lần sau tớ đi sẽ gọi cậu." Triệu Lập Võ lắc đầu, nhà cậu có bình chưa, còn có năm cái chum lớn trong hầm, nếu dùng tiết kiệm thì đủ dùng một thời gian, tệ lắm thì còn có chum nước nhà bác hai.

Triệu Tuế Tuế đang định về nhà, ruộng khoai lang bắt đầu hỗn loạn.

"Bắt chuột, mau bắt chuột!"

Triệu Lập Võ nghe xong, đưa tay sờ lên thắt lưng, mới nhớ ra hôm nay không mang ná cao su.

"Anh, cứ dùng đá đi." Triệu Tuế Tuế nhặt lên mấy viên đá bắt đầu ném chuột, ná cao su chỉ là phụ trợ, không có ná thì cô ném cũng rất chuẩn.

Hai anh em chặn đứng đám chuột xông về phía mình, có con đầu chảy máu, có con nằm co giật trên đất.

So với chiến tích của hai người bọn họ, số chuột bị người trên ruộng cầm cuốc đ.á.n.h c.h.ế.t sắp thành bánh.

Bận rộn một hồi lâu mới dọn dẹp xong đám chuột trên ruộng.

"Lũ chuột này phá hoại cả một đám khoai lang, thật sự là đáng tiếc." Đại đội trưởng đi đến kiểm tra, đào những củ khoai lang xung quanh hang chuột lên xem xét, không khỏi thở dài, vốn dĩ khoai lang đã nhỏ, giờ lại tổn thất thêm một ít.

TBC

Triệu Tuế Tuế nhớ rõ so với khoai lang, chuột càng thích ăn lúa, ngô, thóc... thường sẽ không chui xuống đất ăn khoai lang đang sinh trưởng, chắc là trên mặt đất không còn loại cây nào khác, mọi người trong thôn lại cất giữ lương thực rất kỹ, lũ chuột chỉ có thể nhắm vào chút lương thực ít ỏi còn sót lại trên ruộng.

Cạo bỏ phần bị gặm vẫn có thể ăn, bây giờ khoai lang cũng chỉ to bằng ngón tay người lớn.

"Cạo đi xem còn lại bao nhiêu, chia cho mỗi nhà một ít, dù ít cũng là lương thực." Đại đội trưởng buông củ khoai lang trong tay xuống, quyết định phân phát luôn tại chỗ.

Mọi người thấy khoai lang bị gặm nhấm đều rất tức giận, lúc này, có người nhìn con chuột c.h.ế.t còn nguyên vẹn liền nảy ra ý hay: "Thịt chuột có ăn được không?"

Vừa dứt lời, lũ chuột c.h.ế.t và chuột thoi thóp trước mặt Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đều bị mọi người hò hét tranh nhau cướp sạch.

Triệu Lập Võ che chở em gái lùi về phía sau, tránh để người lớn va phải.

Những con chuột còn nguyên vẹn cơ bản đều do Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đ.á.n.h chết, hai người không tranh cướp cũng chẳng muốn cướp.

Trong đội không nuôi heo, thú rừng trên núi cũng không săn được, mọi người cũng không có phiếu thịt. Những con chuột này ngày thường chẳng ai thèm để ý, bây giờ lại trở thành món thịt hiếm có.

"Nấu chín kỹ rồi hãy ăn." Đại đội trưởng dặn dò mọi người, ăn thịt chuột nếu không xử lý sạch sẽ dễ bị đau bụng, nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ông cũng không thể bắt mọi người từ bỏ, chỉ có thể nhấn mạnh trên người chuột có vi khuẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Biết rồi, năm 42 chúng tôi đều từng ăn thịt chuột."

Trần Tú Hòa tưới xong mảnh đất của mình, dắt con trai út và con gái út về nhà.

Việc đầu tiên khi về đến nhà là kiểm tra xem giếng nước có lên nước hay không.

Trần Tú Hòa cầm đèn pin soi xuống, nhìn không rõ lắm.

"Mẹ, thả thùng xuống là được mà." Triệu Tuế Tuế chỉ vào đáy thùng gỗ, hiện giờ đáy thùng khô ráo, thả xuống ướt là biết giếng có nước hay không.

"Ừ nhỉ, là mẹ lú lẫn rồi." Trần Tú Hòa tắt đèn pin rồi đưa cho con trai cất vào trong rương, còn mình thì thả chiếc thùng gỗ nhỏ dùng để múc nước xuống giếng.

Một lúc lâu sau mới kéo thùng nước lên, đáy thùng chỉ có vài vệt nước, nước dưới đáy giếng còn chưa đến một đáy thùng.

"Mẹ, không sao, chúng ta còn nước trong chum." Triệu Tuế Tuế mím môi, lại mong tháng sau có tuyết rơi.

Lúc giữa trưa, Trần Tú Hòa mạnh dạn làm bánh rán thịt. Dù sao sáng nay cũng bắt được chuột, bây giờ hầu như nhà nào cũng đang làm thịt chuột.

"Ngon quá, mẹ, chúng ta có thể làm nhiều thêm một chút để dành ăn dần." Triệu Lập Võ vừa nhóm lửa cho mẹ vừa cầm bánh rán thịt c.ắ.n một miếng thật to.

"Mẹ làm những ba mươi cái, lát nữa mang sang cho ông bà nội hai cái, chiều mẹ mang sang cho bà ngoại mấy cái." Trần Tú Hòa vừa lật bánh trong chảo vừa nói, bên nhà em trai chắc cũng lâu rồi không được ăn thịt.

Từ sau khi phát hiện có chuột trên ruộng khoai, mọi người làm việc càng thêm chú ý, ngoài việc đề phòng chuột ăn vụng khoai lang ra thì còn có một cái lợi nữa là được ăn thịt chuột.

"Tuế Tuế, hôm qua tớ đ.á.n.h được hai con chuột, hôm nay tớ còn phải đi đ.á.n.h tiếp, cậu có muốn đi cùng không?" Triệu Trụ Tử chạy đến trước mặt Triệu Tuế Tuế, giơ cao chiếc ná cao su trong tay, cười nói.

"Tớ không thích ăn, nhưng có thể giúp cậu đánh." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, cô đã lâu không dùng ná cao su, lâu không luyện sẽ kém tay.

"Sao lại không thích ăn, thịt chuột bố tớ làm tối qua ngon lắm." Triệu Trụ Tử không hiểu, nghĩ đến món thịt tối qua lại nuốt nước miếng.

"Tớ không thích ăn, cậu có muốn tớ giúp cậu đ.á.n.h không?" Triệu Tuế Tuế cũng không thể nói nhà mình không thiếu thịt, nếu không có không gian hỗ trợ, có lẽ trong lúc thèm thịt cô cũng sẽ ăn thịt chuột.

"Có chứ có chứ." Triệu Trụ Tử vội vàng gật đầu, hôm qua cậu ta phát hiện ra bốn con, chỉ đ.á.n.h được hai con, có Triệu Tuế Tuế giúp đỡ, phát hiện bao nhiêu cũng có thể tóm gọn.

Lúc này, lũ chuột dưới ruộng khoai lang, nào biết được chúng sắp phải đối mặt với một sát thần.