Buổi chiều hôm sau, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ dẫn Triệu Trụ Tử bắt đầu chiến dịch săn chuột quy mô lớn dưới ruộng khoai lang.
Thấy được khả năng thiện xạ của ba người, những người làm việc trên đất cũng bắt đầu phối hợp. Bây giờ đã có người lo đi tìm hang chuột, ba người Triệu Tuế Tuế chỉ việc tập trung tiêu diệt lũ chuột. Dù sao người lớn dùng cuốc rất dễ dàng đập chuột thành bánh.
"Tuế Tuế, hai người thật sự không muốn lấy à?" Triệu Trụ Tử vừa chọn chuột, vừa hỏi Triệu Tuế Tuế đang đứng cách đó không xa.
Triệu Tuế Tuế khoanh tay, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
"Trụ Tử, cháu đừng hỏi Tuế Tuế nữa, nhà con bé tháng nào chả có bưu kiện gửi về đều đều, thiếu gì chút thức ăn này?" Dương Thúy Hoa bĩu môi nói.
"Nếu thím Thúy Hoa đã nói vậy, cháu miễn cưỡng lấy hai con vậy." Triệu Tuế Tuế cũng chẳng khách sáo với bà ta, tìm hai cành cây rồi bắt đầu chọn chuột.
"Cháu... Cháu không phải không muốn sao?" Thấy Triệu Tuế Tuế chọn hai con chuột béo nhất, Dương Thúy Hoa có chút hối hận.
"Vậy cháu cũng chọn hai con." Triệu Lập Võ cũng bắt chước em gái.
Tuy mọi người cùng nhau chọc phá hang chuột, nhưng người trực tiếp đ.á.n.h c.h.ế.t chuột là ba người Triệu Tuế Tuế. Đại đội trưởng cho ba đứa nhỏ mỗi đứa chọn hai con, số còn lại mới đến lượt những người khác.
"Cái con này, đã không có việc gì lại nhiều chuyện." Bà bà của Dương Thúy Hoa hung hăng gõ đầu con dâu. Con chuột bà ta nhắm đã bị Triệu Lập Võ lấy mất, nhưng bà ta cũng chẳng thể làm gì được.
Bên này, nhìn bốn con chuột nằm sõng soài giữa sân, Triệu Tuế Tuế bắt đầu hối hận. Chuột thì đã mang về rồi, nhưng nhà cô bé nào có ai ăn.
"Tuế Tuế, em thật sự muốn ăn à?" Triệu Lập Võ xoa xoa cánh tay, vẻ mặt có chút bài xích.
"Chắc chắn là không ăn rồi, nhưng mà phải xử lý thế nào đây?" Triệu Tuế Tuế chống cằm, đau đầu nghĩ cách.
"Tuế Tuế, hay là chúng ta bán cho Tứ thúc đi?" Triệu Lập Võ nghĩ đến nhà Tứ thúc ở nhà trước.
"Anh hai, anh giỏi quá, vậy mà nghĩ ra cách trước cả em." Triệu Tuế Tuế giơ ngón cái với anh trai.
"Hì hì." Được em gái khen, Triệu Lập Võ gãi gãi đầu, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác kỳ lạ khó tả.
"Để em đi xem Tứ thúc có nhà không." Triệu Tuế Tuế đứng dậy đi vào phòng, mở cửa sang nhà trước.
Sân nhà trước, Triệu bà tử đang quét sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nhìn thấy bà nội, Triệu Tuế Tuế liền gọi một tiếng "Bà nội", sau đó giả vờ nhặt đồ rồi quay về phòng đóng cửa lại.
Dạo gần đây ánh mắt Triệu bà tử nhìn cô bé rất kỳ quái, khi thì chán ghét, khi thì muốn nói lại thôi, khi thì như muốn nhìn thấu cô để thấy người khác, thỉnh thoảng cũng có chút yêu thương. Nói chung là rất phức tạp.
Điều này càng khiến Triệu Tuế Tuế muốn tránh xa bà ta.
"Tứ thúc không có nhà à?" Triệu Lập Võ ngồi xổm trong sân, dùng cành cây cọ rửa con chuột, thấy em gái về liền hỏi.
"Không biết, bà nội đang quét sân ở nhà trước." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, định lát nữa lại sang xem.
"Tuế Tuế, bốn con chuột này có thể bán được bao nhiêu tiền?" Triệu Lập Võ lật con chuột lại. Hai anh em đều chọn những con chuột to nhất, ước chừng mỗi con nặng khoảng nửa cân.
"Anh cả nói ở huyện có người bán thịt heo với giá 5 đồng 1 cân, thịt chuột tuy không bằng thịt heo, nhưng dù sao cũng là thịt, chắc bán 2,3 đồng 1 cân là được." Triệu Tuế Tuế ước chừng, trừ đi phần của Tứ thúc, mỗi con chuột chắc cũng bán được hơn 1 đồng.
Đến giờ nghỉ làm, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ bắt đầu đun nước làm thịt chuột. Về phần canh, sáng nay Tụ Bảo Bồn có cho một cây cải thảo, nấu canh cải thảo với măng khô, thêm chút mỡ lợn vào là đã rất ngon rồi.
Bây giờ Triệu Lập Võ đã lớn, mẹ cậu bé cũng cho phép cậu dùng dao, thỉnh thoảng cậu cũng tự nấu cơm, chỉ là chưa được phép nêm nếm, phải đợi mẹ về mới được cho thêm gia vị.
Lúc ăn cơm, Trần Tú Hòa biết được ý nghĩ của con trai út và con gái út, bà tỏ vẻ đồng ý: "Ăn xong thì gọi chú Tư các con sang đây, thịt chuột để qua đêm không tốt."
Nghe vậy, Triệu Lập Võ ăn cơm nhanh hơn hẳn.
Chờ Trần Tú Hòa dọn dẹp bát đũa xong, Triệu Lập Võ chạy sang nhà trước gọi Triệu Quảng Quý.
TBC
"Chị dâu ba, có chuyện gì vậy?" Triệu Quảng Quý thầm nghĩ cuối cùng nhà anh ba cũng tìm đến mình. Quan hệ của anh ta với mấy người anh trai cũng bình thường, có thể giúp đỡ nhà anh ba là chuyện trước nay chưa từng có.
"Là thế này, chú có thu mua thịt chuột không?" Trần Tú Hòa dẫn Triệu Quảng Quý đến sân nhà mình.
Triệu Tuế Tuế cầm đèn pin đi theo, chiếu sáng bốn con chuột trong sân.
Triệu Quảng Quý có chút chán nản, hóa ra không phải tìm anh ta giúp đỡ, mà là tìm anh ta làm ăn. Anh ta ngồi xổm xuống, dùng cành cây bên cạnh bới bới: "Thịt heo trong huyện bán 5 đồng 1 cân, thịt chuột chắc được 2 đồng 1 cân. Để tôi mang lên huyện xem thử, bán được tôi lấy 2 phần trăm."
"Được, vậy chú cứ mang đi." Trần Tú Hòa gật đầu. Bà nhận ra thiện ý của Triệu Quảng Quý, cũng không lo anh ta lấy nhiều tiền môi giới.
"Được, tôi mang lên huyện luôn trong đêm nay." Nói xong, Triệu Quảng Quý lại quay người, bỏ bốn con chuột vào sọt rồi rời đi.