Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 185



Bốn con chuột đã được Trần Tú Hòa ước lượng qua, chắc phải hơn 2 cân. Triệu Tuế Tuế biết người thời đại này đều có "bàn tay thần", ước lượng rất chuẩn, nhất là khi cân đo lương thực, chỉ cần cầm lên là biết nặng bao nhiêu.

Đến trưa hôm sau, trên đường đi học về, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ gặp Triệu Quảng Quý.

"Tan học rồi à?" Triệu Quảng Quý đeo sọt trên lưng, vui vẻ huýt sáo.

Vừa nhìn thấy Triệu Quảng Quý, Triệu Tuế Tuế biết ngay thịt chuột đã bán được giá, cô bé vui vẻ đi theo sau anh ta về nhà.

Chờ nhà họ ăn cơm trưa xong, lúc Triệu Tuế Tuế đang buồn ngủ, Triệu Quảng Quý gõ cửa.

Triệu Lập Võ lập tức tỉnh táo, nhanh chóng xuống giường chạy ra mở cửa, mời Triệu Quảng Quý vào nhà.

Triệu Quảng Quý cũng không nói nhiều, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Thịt chuột vẫn bán được 2 đồng 1 cân, nhưng người mua cho thêm 2 cân bột ngô."

Nói xong, anh ta lấy 4 đồng 6 hào và một túi nhỏ đặt lên bàn.

Trần Tú Hòa trả lại 9 hào 2 xu cho Triệu Quảng Quý: "Số bột ngô này, thím cho chú 1 cân."

"Vậy được rồi, 1 cân bột ngô cũng không chỉ 9 hào 2, thôi khỏi cần trả tiền nữa, cho tôi 1 cân bột ngô là được." Tai Triệu Quảng Quý hơi đỏ. Bây giờ lương thực quý hơn tiền, hôm qua nhà anh ta cũng chia được một con chuột, không ăn mà đổi lấy tiền và lương thực.

Người mua chắc cũng cả tháng rồi chưa được ăn thịt, thấy anh ta do dự liền cho thêm 2 cân bột ngô.

"Nếu chú thấy không thiệt là được." Trần Tú Hòa không có ý kiến.

"Nếu Tuế Tuế và Lập Võ còn chuột thì cứ bảo chúng nó tìm tôi." Triệu Quảng Quý cảm thấy khả năng săn bắt của hai đứa cháu rất tốt, chắc chắn sẽ còn bắt được chuột.

"Được." Trần Tú Hòa gật đầu.

Chờ Triệu Quảng Quý đi rồi, Trần Tú Hòa chia đều tiền cho con trai út và con gái út.

"Tuyệt quá, chiều nay con lại đi đ.á.n.h chuột." Triệu Lập Võ tìm chiếc hộp gỗ nhỏ của mình ra, bỏ 2 đồng 3 hào mới kiếm được vào. Cậu muốn nhân lúc này để dành dụm cho bằng anh cả.

"Mẹ, con muốn đổi lấy một tờ 10 đồng." Triệu Tuế Tuế đếm số tiền lẻ của mình, cô bé lại tích góp đủ 10 đồng rồi.

"Được, để mẹ đổi cho con." Trần Tú Hòa biết con gái út thích tiền chẵn, bà gật đầu đồng ý.

Sau khi Triệu Quảng Quý trở lại phòng, ông đưa 1 cân ngô cho vợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhiều vậy sao?" Dư Giai Giai tưởng chỉ có nửa cân, không ngờ lại được hẳn một cân, mấy năm nay nhà tam phòng chẳng cho nhà họ thứ gì.

"Tôi đổi bằng tiền hoa hồng, coi như là được lời." Triệu Quảng Quý nằm trên giường đất nghỉ ngơi. Ngô trong huyện hiện tại giá 5 đồng 1 cân mà còn khan hiếm, có 10 đồng cũng chưa chắc mua được.

"Anh nói xem chị dâu ba có bao nhiêu lương thực nhỉ?" Dư Giai Giai tò mò, ba đứa trẻ nhà tam phòng nhìn là biết được nuôi nấng rất tốt, nhất là Triệu Tuế Tuế, con bé phổng phao hẳn, chiều cao sắp đuổi kịp Vi Vi nhà mình rồi.

"Không biết." Triệu Quảng Quý lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền bật dậy, nhưng chưa đầy một giây sau lại nằm vật xuống.

"Nghĩ gì thế?" Dư Giai Giai vừa nhìn là biết chồng đang nghĩ đến chuyện tốt, chẳng qua không biết vì sao lại bỏ cuộc.

"Nghĩ xem nếu chị dâu ba có nhiều lương thực thì có thể đưa cho tôi bán." Triệu Quảng Quý vừa nói ra cũng thấy là không thể nào, lương thực nhà tam phòng dù có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ đủ cho nhà họ ăn no mà thôi.

"Haiz, không biết hạn hán này còn kéo dài bao lâu nữa." Dư Giai Giai cất số ngô vào trong tủ rồi ngồi xuống giường.

Bây giờ bà ta thấy may mắn vì mình bị bố mẹ ép gả đi. Nếu không, chồng bà chắc chắn sẽ không quyết tâm đi buôn bán, có khi bây giờ nhà họ đã c.h.ế.t đói rồi.

"Chẳng biết nữa, chúng ta chỉ có thể tự lo cho bản thân mình thôi, lát nữa tôi đi bắt chuột, không ngờ người thành phố lại ăn thịt chuột." Tối qua lúc đến huyện, Triệu Quảng Quý cũng không chắc là có bán được hay không, vốn định nếu trong huyện không có ai mua thì sẽ mang đến công xã Hồng Kỳ xem sao."Thịt vẫn dễ đổi ra lương thực hơn, bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được thịt đâu."

Dư Giai Giai nghe vậy cũng gật đầu.

Triệu Vi Vi ôm em trai ngồi bên cạnh nghe lén,"Bố, con cũng muốn đi."

"Được, chiều nay bố dẫn con đi." Triệu Quảng Quý gật đầu, một con chuột có thể đổi được nửa cân hoặc một cân lương thực.

Lúc này, có tiếng gõ cửa sân, Dư Giai Giai liền bỏ chiếc quạt rơm trong tay xuống đi mở cửa.

Ngoài cửa là bố mẹ của bà ta, hai người đang nằm bệt dưới đất, nhắm nghiền mắt. Dư Giai Giai vội vàng chạy lại kiểm tra hơi thở của họ, chỉ cảm nhận được hơi thở yếu ớt.

Bà ta suy nghĩ một lúc rồi đi vào gọi chồng.

"Nhà mình cũng không đủ lương thực." Triệu Quảng Quý đỡ bố mẹ vợ dậy, để họ dựa vào cửa. Nếu cho họ vào trong thì đồng nghĩa với việc phải nuôi hai ông bà già này.

"Báo công an đi." Dư Giai Giai thấy con ngươi dưới mí mắt của mẹ mình đang chuyển động, bà ta tức giận bật cười.

"Không được báo, Giai Giai, con nhẫn tâm nhìn bố mẹ c.h.ế.t đói sao?" Dư mẫu lập tức nhảy dựng lên phản bác, bà ta định dùng chữ hiếu để ép con gái.

TBC