"Con gái đã gả đi như bát nước đã hắt, lúc con rời khỏi nhà họ Dư, chính miệng mẹ đã nói với con như vậy." Dư Giai Giai cũng không lo người khác sẽ nói gì. Bà ta là con gái, không có lý nào con trai còn chưa đi mà con gái đã phải gánh vác trách nhiệm nuôi bố mẹ.
"Tôi đang xem là ai, hóa ra là nhà thông gia đến chơi, sao đến cửa nhà người ta mà lại tay không thế này?" Triệu bà tử nhận được tin báo của con gái liền vội vàng chạy đến để bênh con trai út.
"Chuyện là... nhà chúng tôi không còn gì để ăn nữa." Dư mẫu đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
"Những năm trước, tôi đến nhà bà thăm Quảng Quý, lần nào cũng xách theo một rổ trứng gà với bột mì, sao đến lượt nhà bà đến nhà tôi thì lại quý giá thế, chẳng mang theo thứ gì cả." Triệu bà tử mỉa mai nói, bà ta muốn trút hết những oán giận khi con trai bị đuổi về nhà trồng trọt lên đầu nhà thông gia.
Dư Giai Giai nghe mẹ chồng nói, càng nghĩ càng thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình ngày trước. Bà ta thật sự hối hận vì đã đồng ý quay về đội sản xuất Phú Cường chỉ với 200 đồng.
Suốt 5 năm ở công xã, lương thực của gia đình 3 người họ hầu như đều do mẹ chồng chu cấp.
Lúc Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ ra khỏi nhà, bọn trẻ thấy trước sân nhà tứ phòng có rất đông người đang tụ tập. Vốn tò mò muốn hóng chuyện, hai đứa kéo nhau chen vào trong đám đông.
Tình hình bên trong không căng thẳng như Triệu Tuế Tuế tưởng tượng, mà là do một tay Triệu bà tử áp đảo Dư mẫu. Dư mẫu chỉ biết bày ra vẻ đáng thương, cầu xin con gái con rể, còn Dư phụ thì nhắm mắt dựa vào cửa, không nhúc nhích.
Trong mắt Triệu Tuế Tuế, Dư mẫu chính là phiên bản "trà xanh" thời xưa.
"Tụ tập ở đây làm gì, không muốn làm việc nữa à?" Đại đội trưởng bước đến, gõ một tiếng chuông.
"Đại đội trưởng, ông đến vừa lúc, có người đến uy h.i.ế.p con trai tôi, bắt nó nuôi cả nhà họ." Triệu bà tử lập tức tố cáo, bà ta muốn làm cho hai vợ chồng Dư gia mất mặt.
"Nói bậy, tôi không hề uy hiếp, tôi chỉ cầu xin thôi." Dư mẫu vừa nghe thấy liền phản bác, trong lòng bà ta vô cùng hối hận vì quyết định trước đây của mình.
Hai bên lời qua tiếng lại, đại đội trưởng nghe một lúc cũng hiểu rõ sự tình.
Chuyện này liên quan đến vấn đề lương thực, hơn nữa Dư phụ và Dư mẫu cũng không phải là người của đội sản xuất, ông ta không tiện nhúng tay vào: "Hay là thế này, chúng ta mời cán bộ bên trạm lương thực đến đây cùng thương lượng?"
Nghe đến trạm lương thực, Dư phụ liền mở mắt: "Không cần đâu, chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết."
Triệu Tuế Tuế thầm hừ lạnh một tiếng, lại thêm một người đàn ông trốn sau lưng phụ nữ.
"Giai Giai, bố mẹ thật sự đói quá không chịu nổi nên mới đến tìm các con." Dư phụ bắt đầu giả vờ đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thời buổi này nhà nào chẳng đói, nhà chúng tôi cũng không dư dả gì." Triệu Quảng Quý chắn trước mặt vợ, nói rõ nhà mình không có lương thực dư thừa.
Triệu Tuế Tuế chán ghét nhìn hai bên cãi qua cãi lại, kết quả chỉ có hai khả năng, một là vợ chồng Triệu Quảng Quý thỏa hiệp, đồng ý cho lương thực, hai là Dư phụ Dư mẫu xám xịt bỏ về.
"Anh hai, chúng ta đi bắt chuột đi." Triệu Tuế Tuế muốn đi kiếm tiền, một con chuột có thể bán được 1 đồng, hơn nữa dạo này cô bé cũng đang rất rảnh.
"Được, đi thôi." Triệu Lập Võ cũng không thích nghe những chuyện thị phi này.
Khi hai đứa trẻ đến ruộng khoai lang, đã có rất nhiều người ở đó, ai nấy đều đang cầm gậy gỗ tìm hang chuột.
"Anh hai, chúng ta đến chỗ kia đi." Triệu Tuế Tuế tùy tiện chọn một chỗ rồi đi về phía trước, không ai tổ chức săn bắt tập thể, vậy thì ai bắt được sẽ là của người đó.
Thật ra tối qua đại đội trưởng đã cho người chọc thủng hết hang chuột ở ruộng khoai lang rồi, bây giờ muốn bắt chuột thì phải tìm chỗ khác.
"Tuế Tuế." Triệu Bảo Châu vừa gọi vừa lắc chiếc ná cao su trong tay.
Triệu Tuế Tuế chạy đến: "Bảo Châu, cậu tìm được hang chuột nào chưa?"
"Chưa, tối qua ông nội nói hang chuột ở ruộng khoai lang gần như bị chọc hết rồi, nên mình với anh trai mang gạo đến đây rắc để dụ chuột." Triệu Bảo Châu lắc đầu. Cô bé đã ngồi xổm ở chỗ này gần nửa tiếng rồi mà chẳng thấy con chuột nào.
"Lập Hưng ca đâu?" Triệu Lập Võ nhìn xung quanh nhưng không thấy Triệu Lập Hưng.
"Anh ở trên này." Giọng Triệu Lập Hưng từ trên cao vọng xuống.
Triệu Tuế Tuế ngẩng đầu lên nhìn, thì ra Triệu Lập Hưng đang ở trên cây.
Triệu Tuế Tuế thấy cách này cũng hay, cô bé bèn trèo lên cây ngồi đợi cùng.
TBC
Nhưng mãi đến khi mặt trời sắp lặn, bọn trẻ vẫn không thấy con chuột nào.
"Có lẽ gạo không hấp dẫn được lũ chuột." Triệu Tuế Tuế nhớ kiếp trước từng xem qua câu chuyện "Chuột trộm dầu", cô bé dự định ngày mai sẽ mang theo một ít gạo trộn dầu đến đây.
"Về thôi." Triệu Lập Hưng nhảy xuống khỏi cây, nhặt 10 hạt gạo còn sót lại trên lá cây cất đi, để lần sau đổi chỗ khác dùng.