Dương Thanh đang nhóm lửa bên bếp, ánh mắt tối sầm lại, không nói gì, trong lòng thầm mắng mẹ chồng, có cái ăn là tốt rồi còn kén cá chọn canh. Đồng thời cô ta cũng oán trách anh trai keo kiệt, không chịu cho mình chút thể diện trước mặt nhà chồng.
Dương Tuyết ghét bỏ đ.á.n.h giá căn nhà, không ngờ Triệu Lập Văn lại lớn lên ở nơi như vậy.
Nhà Triệu Tuế bên này, cả nhà quây quần bên bàn ăn cơm tối.
"Mì đâu ra vậy mẹ?" Triệu Lập Văn nhìn thịt heo cải trắng hầm miến, nghi ngờ hỏi.
Mì trong không gian của anh và em gái đã ăn hết, không gian của hai người không lớn, mì cũng không chuẩn bị nhiều.
"Cậu cho đấy, hôm qua cậu nhận làm bộ tủ đồ hồi môn, chủ nhà tặng." Triệu Lập Võ hút một ngụm miến, kể lại chuyện hôm qua anh cùng em gái đến nhà cậu đưa gạo, cậu cho mì.
"Quả nhiên lúc nào cũng có nhà giàu có." Triệu Lập Văn cảm khái.
Hôm sau, Triệu Tuế tỉnh dậy cũng không muốn động đậy, cứ nằm như vậy cho thoải mái ấm áp.
"Tuế Tuế, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp." Triệu Lập Võ kéo em gái dậy, tránh để lát nữa cô phải ăn sáng trưa cùng lúc.
Triệu Tuế bất đắc dĩ nhìn anh trai, đành phải dậy.
Hôm nay ăn bánh bao đường đỏ, Trần Tú Hòa đưa cho con gái út một cái bánh bao nở đẹp, đây là lần đầu tiên bà làm bánh bao đường đỏ, hôm qua con gái có nhắc đến, hôm nay bà làm thử, hương vị cũng không tệ.
Triệu Tuế nhìn bánh bao trong tay, hình dáng và hương vị rất giống với bánh bao cô thường ăn ở tiệm gần nhà lúc còn ở thế giới cũ, hít hà mùi thơm rồi bắt đầu ăn.
"Ngọt quá." Triệu Lập Văn bẻ một miếng bánh bao của em trai, anh không thích ăn đường đỏ lắm, vẫn thích bánh bao chay hơn.
"Vậy con ăn bánh bao chay, mẹ làm hai loại đấy." Trần Tú Hòa bảo con trai lấy bánh bao chay trong rổ.
Cả nhà ăn sáng vui vẻ, đầm ấm.
Trong nhà Triệu Viện Viện, Dương Thanh biết nguyên nhân cháu gái đến đây liền lắc đầu.
"Tuyết Nhi, cháu đừng nói là thích thằng nhóc Triệu Lập Văn kia chỉ vì nó đẹp trai đấy nhé?"
"Triệu Lập Văn không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà còn rất nghiêm túc khi giảng bài cho cháu." Dương Tuyết càng nói càng đỏ mặt, dáng vẻ e thẹn đúng kiểu người mới biết yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Người thích Triệu Lập Văn không ít đâu, cháu có biết vì sao đến giờ vẫn chưa có ai đến nhà nó dạm hỏi không?" Dương Thanh nhìn cháu gái, không đồng tình cho lắm.
"Vì sao ạ?" Dương Tuyết ngẩn người, chẳng lẽ Triệu Lập Văn có bệnh gì?
"Nghe nói nó đòi hỏi, nhà gái không những không được nhận sính lễ mà còn phải lo hết của hồi môn, từ lương thực, quần áo đến đồ đạc trong nhà." Dương Thanh thuật lại những lời đồn đại cho cháu gái nghe.
"Sao lại thế được? Nhà Triệu Lập Văn giàu lắm mà?" Dương Tuyết ngơ ngác, không cho sính lễ thì thôi đi, vậy mà còn bắt nhà gái lo hết của hồi môn.
Nhà cô còn có một cậu em trai, bố mẹ đã nói rõ ràng mọi thứ trong nhà sau này đều là của em trai cô, lúc cô học cấp 2, bố mẹ đã không muốn cho cô đi học nữa, định cho cô vào nhà máy làm công nhân kiếm tiền phụ giúp gia đình. May mà ông nội thấy cô có tư chất học hành nên mới được tiếp tục đi học.
Bố mẹ cô nghe nói học sinh cấp 3 khi gả đi có thể đòi hỏi sính lễ cao hơn nên mới đồng ý cho cô học tiếp, còn hy vọng sau này cô gả vào nhà giàu có để kéo em trai.
Cách đây không lâu, cô nghe lén được bố mẹ bàn nhau, sau khi cô tốt nghiệp sẽ gả cho chủ nhiệm hậu cần của xưởng chế biến thịt. Người đàn ông này năm nay 25 tuổi, vợ mất, để lại một đứa con trai, nếu cô đồng ý gả qua, không những được vào làm việc trong xưởng mà còn có thể kéo em trai vào làm cùng.
Cô không muốn làm mẹ kế, càng không muốn gả cho người đàn ông hơn mình tận 10 tuổi. Bởi vậy cô mới tự mình tìm đối tượng, chỉ cần tìm được người tốt hơn chủ nhiệm hậu cần kia thì chắc chắn bố mẹ cô sẽ đồng ý.
Tìm kiếm hồi lâu, Dương Tuyết thấy điều kiện của Triệu Lập Văn là tốt nhất.
TBC
Người có thể làm bạn với chú Cố chắc chắn phải là cán bộ cấp cao trong quân đội.
Chú Cố xuất ngũ với cấp bậc Thiếu tá, sau khi vào làm ở xưởng chế biến thịt liền giữ chức Trưởng phòng bảo vệ.
Nói như vậy, bố của Triệu Lập Văn ít nhất cũng là cán bộ cấp tá, hơn nữa cách ăn mặc của anh ta còn hơn hẳn những người sống ở huyện, chứng tỏ gia đình rất giàu có. Thành tích học tập của anh ta rất tốt, thầy cô đ.á.n.h giá cao, khả năng thi đậu đại học rất lớn, điều kiện tốt hơn chủ nhiệm hậu cần kia rất nhiều.
Triệu Viện Viện ngồi bên cạnh nghe mẹ kể cũng kinh ngạc há hốc mồm,"Mẹ, mẹ nói thật sao?"
"Chứ sao, chuyện này mẹ chưa kể con nghe bao giờ à?" Dương Thanh nhìn con gái vẻ mặt ngây thơ, chuyện này người trong thôn ai mà chẳng biết.
"Đây là lần đầu tiên con nghe nói đấy." Triệu Viện Viện không ngờ Triệu Lập Văn lại có yêu cầu như vậy, xem ra hai chiếc váy chị họ hứa tặng cô là không cánh mà bay rồi.
Bên này Dương Tuyết đang buồn bã sầu não, còn bên kia Triệu Lập Văn vẫn đang nhàn nhã đọc sách.
"Ha ha, em thắng rồi." Triệu Tuế đặt quân cờ của mình lên lá cờ đỏ.
"Đáng ghét, chỉ còn một nước nữa thôi." Triệu Lập Võ tiếc nuối đập tay xuống giường.