Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 214



"Đủ rồi, số bánh này đủ cho tuần sau ăn rồi." Triệu Lập Văn lấy giấy dầu bọc từng chiếc bánh rán hành mẹ làm xong, xếp gọn gàng,"Lúc nào muốn ăn chỉ cần hâm nóng lại là được."

"Xong rồi đây." Trần Tú Hòa gắp chiếc bánh cuối cùng ra đĩa.

Triệu Lập Văn nhìn đồng hồ, thấy cũng muộn rồi, bèn đứng dậy chuẩn bị về huyện,"Mọi người không cần tiễn con đâu."

Triệu Tuế vẫn ngồi trên giường, không nói gì. Cô cũng không định ra tiễn, dù sao anh trai cô cũng đâu phải tuần sau mới về.

Triệu Lập Văn thấy hai đứa em không có ý định xuống giường tiễn mình, hơi ngượng ngùng, bèn ho nhẹ một tiếng,"Vậy con đi đây."

Trần Tú Hòa tiễn con trai cả ra cổng, đóng cửa lại rồi mới quay vào nhà.

Nhìn cánh cổng đóng im ỉm, Triệu Lập Văn thầm nghĩ, đúng là địa vị của mình ở nhà ngày càng giảm sút. Lúc đầu mới về, mẹ còn tiễn ra tận đầu làng, lúc từ huyện trở về thì ra tận cây đa đầu làng đón. Giờ thì cả hai đặc ân ấy đều không còn.

Chắc chắn là do trời lạnh!

TBC

Hôm nay, Triệu Tuế ngủ một giấc sau bữa trưa. Tỉnh dậy, cô cũng chẳng muốn ra khỏi chăn. Dù sao buổi chiều cô cũng không phải đi học.

Triệu Lập Võ hôm nay cũng hiếm khi ở nhà. Cậu dựa đầu vào thành giường, chăm chú đọc một cuốn tiểu thuyết võ hiệp.

Cuốn tiểu thuyết ấy là do Triệu Lập Văn mua từ trên huyện về, cứ tưởng em gái sẽ thích, nào ngờ cô chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, chẳng có chút hứng thú nào.

Đó là cuốn "Thục Sơn Kiếm Hiệp", nội dung chẳng khác gì mấy cuốn tiểu thuyết mà Triệu Tuế từng đọc ở kiếp trước. Ngay cả những bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết ấy cô cũng xem qua vài bộ rồi. Nội dung cô đều nhớ gần hết. Vậy mà Triệu Lập Võ lại đọc say sưa như vậy.

Thấy anh trai hiếm khi ngồi yên một chỗ, Triệu Tuế chán nản nghĩ, mình phải tìm việc gì đó làm thôi.

"Xong rồi đây, Tuế Tuế, con lại đây thử áo nào." Trần Tú Hòa vừa nói vừa giơ chiếc áo len đan bằng len sợi lên. Bà đã nối thêm cho chiếc áo dài ra 5cm.

Triệu Tuế ngồi dậy, mặc thử. Chiếc áo đã vừa in."Vừa rồi ạ. Cảm ơn mẹ."

Trần Tú Hòa xoay xoay người con gái,"Lần sau không nối thêm được nữa đâu. Phải tháo hết ra đan lại từ đầu đấy."

Triệu Tuế mân mê chiếc áo len trên người, thầm nghĩ không biết len sợi để được bao lâu nhỉ.

Kiếp trước, lúc dọn dẹp tủ quần áo, cô tìm thấy mấy chiếc áo len mặc từ hồi bé tí. Thời đó, ngành công nghiệp nhẹ chưa phát triển, phần lớn mọi người đều tự đan áo len. Chiếc áo len màu vàng trứng gà hồi bé cô mặc nhìn bề ngoài vẫn còn mới lắm. Nhưng khi cầm lên tay mới thấy sợi len đã giòn, chỉ cần giật nhẹ là đứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn Triệu Lập Văn, cậu nhận được lời hẹn gặp của Dương Tuyết ở sân thể d.ụ.c của trường.

Bây giờ không còn là thời kỳ thập niên 70 nữa, nam nữ thanh niên nói chuyện nơi công cộng cũng chẳng ai để ý, dị nghị gì.

"Có chuyện gì sao?" Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Triệu Lập Văn vẫn giữ khoảng cách với Dương Tuyết. Trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho những lời từ chối và cả những lời bị từ chối. Lần này, cậu muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.

"Triệu Lập Văn, em thích anh." Dương Tuyết lấy hết can đảm nói.

Chưa kịp để Triệu Lập Văn mở lời từ chối, Dương Tuyết đã nói tiếp: "Bây giờ em không thích anh nữa. Xin lỗi vì trước đây đã làm phiền anh."

Nói xong, cô quay đầu chạy thẳng.

Triệu Lập Văn đứng ngây ra một lúc. Rốt cuộc là cô ấy tỏ tình hay là nói lời chia tay vậy?

Thôi kệ, dù sao chuyện phiền phức cũng được giải quyết. Cậu cũng chẳng còn gì để bận tâm nữa.

Vừa bước vào phòng ký túc xá, Triệu Lập Văn đã cảm thấy ngột ngạt. Không khí trong phòng đặc quánh, nóng nực, toàn là khí CO2 do cơ thể người thở ra.

Ký túc xá nam không có giường lò sưởi, nhưng hơn chục chàng trai khỏe mạnh chen chúc trong một căn phòng cũng đủ khiến nhiệt độ tăng cao.

Mãi đến mùa đông năm ấy, Triệu Lập Văn mới biết thì ra ký túc xá nữ được trang bị giường đất sét, trải chiếu rộng rãi cho tất cả mọi người cùng ngủ.

"Triệu Lập Văn, cho tôi xin ít nước trong phích của cậu rửa chân nhé. Mai tôi lấy nước cho cậu rửa mặt." Đào Dũng vừa nói vừa đặt chậu nước lên giường Triệu Lập Văn, mắt hướng về phía cậu đầy vẻ tò mò.

Triệu Lập Văn chẳng thèm để ý đến cậu ta,"Rửa xong thì cút nhanh cho khuất mắt."

"Biết rồi, biết rồi." Đào Dũng bĩu môi. Xem ra Dương Tuyết bị từ chối rồi.

Bên đại đội Phú Hưng, đội trưởng và trưởng thôn cũ, cũng chính là ông bác cả của Triệu Tuế, đang đi kiểm tra tình hình lúa mì vụ đông trên cánh đồng.

"Bác Cả, theo bác thì sang năm có tiếp tục hạn hán không?" Đội trưởng vừa dìu ông bác cả đi trên bờ ruộng, vừa hỏi. Dưới lớp tuyết dày, lúa mì vẫn phát triển bình thường.

"Căn Sinh này, trong lòng cậu đã có đáp án rồi còn gì, còn hỏi tôi làm chi. Chúng ta không thể cứ ngồi chờ trời cho cơm ăn được. Phải tranh thủ lúc này đào thêm hầm chứa nước. Vất vả một chút nhưng bù lại năm sau sẽ được mùa. Người trong tộc chúng ta đã phải chịu cảnh đói kém hai năm rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, e là họ sẽ phải bỏ làng đi phiêu bạt hết."