"Bây giờ đất còn chưa đóng băng, đào hầm chứa nước vẫn còn kịp. Chỉ là mọi người trong đội đều bị đói, không có sức làm việc. Tôi e là đang làm lại ngất xỉu hết ra đấy." Đội trưởng cũng muốn vận động mọi người đào hầm chứa nước, nhưng nếu ép buộc họ làm việc nặng trong lúc này, e là họ không chịu nổi. Đào hầm chứa nước còn vất vả hơn cả việc đồng áng.
Đội trưởng nhớ tháng 11 có đợt cấp phát lương thực cứu đói. Ấy vậy mà đã mười mấy ngày rồi vẫn chưa thấy thông báo gì, trong lòng ông không khỏi lo lắng. Ông định đợi khi nào lương thực cứu đói được cấp phát xuống thì sẽ vận động mọi người đào hầm chứa nước.
Từ xa, ông thấy Triệu Bạch Chính đang chạy như bay về phía này. Đợi khi anh ta chạy đến gần, ông giật giật mí mắt trái. Chắc chắn là có tin vui rồi!
"Đội trưởng ơi, được rồi, được rồi. Huyện đã phê duyệt rồi, lương thực cứu đói sẽ được chuyển đến xã ta trong vòng hai ngày tới." Triệu Bạch Chính vừa thở hổn hển vừa báo tin.
"Tốt quá, tốt quá rồi. Bạch Chính, cậu mau đi thông báo cho tất cả mọi người trong đội đến nhà kho tập trung. Chúng ta sẽ đào thêm sáu hầm chứa nước nữa." Nói rồi, đội trưởng dìu ông bác cả đi trước.
"Cứ để tôi, tôi tự về được. Cậu cứ đi làm việc đi."
TBC
Tại nhà kho thôn, sau khi nghe đội trưởng thông báo về việc đào thêm sáu hầm chứa nước, mọi người đều im lặng.
Ai cũng biết đào hầm chứa nước là để tích trữ nước tưới tiêu cho ruộng đồng, nhưng họ đều đang bị cơn đói hành hạ. Nhìn đội trưởng, họ còn thấy hoa mắt, chóng mặt.
"Trong hai ngày tới, xã ta sẽ tiếp nhận một đợt lương thực cứu đói..." Đội trưởng còn chưa nói hết câu, mọi người đã xôn xao bàn tán.
Họ thi nhau hỏi han, dồn dập. Đội trưởng phải gõ mạnh chiếc chuông đồng xuống bàn, mọi người mới yên lặng trở lại. Trên gương mặt họ hiện rõ vẻ háo hức, mong chờ, chẳng còn chút uể oải như vừa nãy nữa.
"Nếu có lương thực cứu đói, mọi người có đồng ý đào hầm chứa nước không?" Đội trưởng nhìn mọi người.
Không ai nói gì. Căn nhà kho bỗng chốc im phăng phắc đến rợn người.
Một lúc sau, tiếng người hưởng ứng bắt đầu vang lên.
Và cứ thế, sáng hôm sau, người dân đại đội Phú Hưng lại hăng hái ra đồng làm việc.
Tan học, Triệu Tuế và Triệu Lập Võ thấy mẹ đang gánh đất.
"Em cầm lấy." Triệu Lập Võ đưa cặp sách cho em gái, sau đó chạy đến giành lấy chiếc đòn gánh trên vai mẹ,"Mẹ về nhà nấu cơm đi. Con đói lắm rồi."
Trần Tú Hòa biết con trai thương mẹ,"Con gánh cẩn thận đấy. Mẹ về nấu cơm đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Về đến nhà, Trần Tú Hòa lấy thịt hun khói trong bếp ra, định làm món thịt hun khói xào tỏi. Làm việc nặng nhọc như vậy, phải ăn món gì đó ngon một chút mới được.
"Mẹ ơi, chúng ta phải đào hầm chứa nước trong bao nhiêu ngày nữa ạ?" Triệu Tuế vừa nhặt rau vừa hỏi.
"Càng nhanh càng tốt. Phải tranh thủ đào xong trước khi đất đóng băng." Trần Tú Hòa vừa nói vừa xoa xoa cánh tay mỏi nhừ. Ban đầu bà phụ trách đào đất, nhưng sau hai tiếng, bà đổi sang gánh đất.
Mùi thơm của thịt hun khói xộc vào mũi khiến Triệu Lập Võ vừa về đến nhà đã chạy ngay vào bếp. Nhìn đĩa thịt hun khói xào tỏi trên bàn, cậu nuốt nước miếng ừng ực.
"Ngon quá! Làm việc vất vả xong được ăn một bữa thịt thịnh soạn thế này, tự dưng thấy thịt cũng ngon hơn hẳn. Chiều nay con lại đi gánh đất tiếp."
Trần Tú Hòa múc cho con trai một bát cơm đầy, gắp thêm một miếng thịt to,"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Người dân đại đội Phú Hưng hăng hái làm việc, chẳng mấy chốc đã đào xong sáu hầm chứa nước. Họ quyết định tạm dừng, đợi đến khi nào tuyết rơi dày sẽ bắt đầu tích trữ tuyết.
Nhìn 12 hầm chứa nước đầy ắp, lòng người dân tràn đầy hi vọng.
Tối hôm đó, Trần Tú Hòa nửa đêm khát nước, định dậy uống nước thì nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi bên giường, trong lòng lập tức căng thẳng, định cầm lấy gậy gỗ bên cạnh thì bị một bàn tay to che miệng lại.
"Tú Hòa, là anh." Triệu Quảng Thúc che miệng vợ, ý bảo bà đừng lên tiếng.
Trần Tú Hòa nghe thấy giọng chồng, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống, buông cây gậy gỗ trong tay, giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c ông,"Sao anh lại về rồi?"
Bây giờ mới tháng 11, Tết Nguyên Đán vào tháng 2, vậy là còn 3 tháng nữa.
"Đi ngang qua, về thăm mọi người chút thôi, lát nữa anh lại đi." Triệu Quảng Thúc ôm vợ thủ thỉ một hồi lâu, đã gần 2 năm ông không về nhà, vẫn luôn hành quân khắp nơi, lần này đi ngang qua đây nên tranh thủ ghé về thăm vợ con.
Triệu Tuế mơ màng tỉnh giấc, theo thói quen ném 5 cân gạo vào Tụ Bảo Bồn, thậm chí còn chưa mở mắt ra đã ngủ tiếp, hoàn toàn không hay biết gì về tình huống xung quanh.
Triệu Tuế và Triệu Lập Văn đã bàn bạc rất lâu, quyết định lỡ như cha muốn nộp Tụ Bảo Bồn lên thì bọn họ sẽ không tạo ra cái mới nữa.
Nếu có thể giữ lại Tụ Bảo Bồn thì khi nào cha ở nhà bọn họ sẽ không bỏ thêm lương thực vào nữa, dù sao sau này đi theo cha thì ông cũng thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, hơn nữa Tụ Bảo Bồn cũng có "tính tình" riêng, như vậy mẹ cũng sẽ cảm thấy hợp lý.