Gia đình bọn họ trước khi có Tụ Bảo Bồn cũng không đến nỗi nào, dựa vào năng lực của cha, nuôi sống cả nhà là chuyện dư sức, hơn nữa hai anh em cũng có thể đi săn.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã tăng lượng lương thực bỏ vào, trước kia chỉ bỏ 2-4 cân, bây giờ toàn bỏ 5-10 cân.
Kế hoạch là trước khi cha trở về, trong nhà phải dự trữ đủ 2000 cân lương thực, số lương thực này đủ cho cả nhà vượt qua giai đoạn khó khăn sau này.
Còn về phần lương thực trong không gian, đến lúc đó tính tiếp, dù sao cũng không sợ hỏng.
Dù vậy, trước khi phiếu lương thực bị hủy bỏ, cô bé sẽ xử lý hết số lương thực đó, dù sao đến lúc đó lương thực cũng chẳng còn giá trị gì, hơn nữa thời gian còn dài, không cần gấp, đợi khi nào nghĩ ra cách thì bán.
"Tiếng gì thế?" Triệu Quảng Thúc nhìn về phía bàn ăn, nghe giống như tiếng đổ gạo.
"Là... Tụ Bảo Bồn." Trần Tú Hòa đứng dậy khỏi lòng chồng, bật đèn pin lên.
Triệu Quảng Thúc nhìn Tụ Bảo Bồn trên bàn, chẳng lẽ nó giống như Tụ Bảo Bồn trong câu chuyện mà ông được nghe khi còn nhỏ,"Gạo bên trong là tự nhiên sinh ra sao?"
"Vâng, Tuế Tuế và Tiểu Văn nhặt được trên núi Lộc Minh, mỗi ngày đều có một ít lương thực, không nhiều lắm, chỉ đủ cho nhà mình ăn thôi." Trần Tú Hòa vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn chồng: "Tuế Tuế rất thích Tụ Bảo Bồn."
"Thì ra đây chính là lương thực giá cao mà em nói à?" Triệu Quảng Thúc nhớ đến bức thư nhận được trước đó, trong thư có nói đã mua đủ lương thực, thì ra là thế này.
"Ừm." Trần Tú Hòa gật đầu.
"Chất liệu này, giống sắt thép quá." Triệu Quảng Thúc đổ gạo trong Tụ Bảo Bồn ra, cẩn thận quan sát nó, sắt thép tốt nhất cả nước cũng không thể sánh bằng.
Thép không gỉ được rèn đúc bằng công nghệ của thế kỷ 21 đã vượt xa thời đại này mấy chục năm, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra sự khác biệt.
"Đào được ở gần rừng trúc." Trần Tú Hòa rót cho chồng một cốc nước đường đỏ, bánh bao hấp tối qua cũng được bà mang lên bàn.
Triệu Quảng Thúc biết trong nhà không thiếu lương thực, cầm lấy bánh bao ăn ngon lành, hai năm nay ông chưa từng được ăn một bữa no nê.
Vừa ăn vừa quan sát Tụ Bảo Bồn, ăn liền một mạch 10 cái bánh bao mới dừng lại.
"Chuyện này để lần sau về rồi tính." Triệu Quảng Thúc đặt Tụ Bảo Bồn xuống, vợ ông sẽ không nói dối ông, nếu Tụ Bảo Bồn thực sự có thể biến ra vô hạn lương thực, ông sẽ chọn không làm con gái nhỏ buồn.
Thời gian có hạn, Triệu Quảng Thúc thắp đèn dầu lên để nhìn hai con đang ngủ say trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh đèn dầu lờ mờ không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Triệu Quảng Thúc.
TBC
Hai đứa nhỏ đã cao hơn một chút, thân hình nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi."Hình như Tuế Tuế gầy đi thì phải?"
"Tuế Tuế đã là bé gái mũm mĩm nhất cái đại đội này rồi, Bảo Châu còn không nặng bằng con bé." Trần Tú Hòa liếc chồng, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.
Bà cố tình may quần áo rộng rãi thoải mái cho con gái nhỏ là vì muốn con bé trông gầy hơn một chút, hai năm nay quần áo của con bé chủ yếu là màu đen, xám, xanh đen đều là vì lý do này.
Triệu Quảng Thúc đặt tay lên trán con gái, đôi mắt và đôi tai của con bé giống ông như đúc, càng lớn càng giống.
Lúc này, Triệu Tuế Tuế đang mơ, mơ thấy mình trở nên nhỏ xíu, được một con sói tuyết đứng thẳng bằng hai chân sau nâng niu trong lòng bàn tay, một lúc sau sói tuyết biến thành ch.ó Husky, sau khi cơ thể cô bé trở lại bình thường, Husky chạy vòng quanh cô bé.
Trần Tú Hòa thấy con gái nhỏ nhíu mày, đưa tay gỡ tay con bé đang đặt trên n.g.ự.c ra, dạo này con bé rất hay mơ, rõ ràng lúc ngủ tay đang đặt trên bụng.
Triệu Quảng Thúc đắp chăn cho hai con, nhìn vợ,"Anh đi đây, đừng nói với ai là anh đã về, đến Tết anh sẽ cố gắng về."
"Anh đi đường cẩn thận, cầm lấy cái này." Trần Tú Hòa nhìn chồng vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, trong lòng không nỡ nhưng cũng không giữ lại.
Triệu Quảng Thúc nhìn lọ nhỏ trong tay, bên trong là ruốc thịt, một ngày ăn một thìa, đây là khẩu phần 5 ngày, chắc là vợ ông chuẩn bị cho con trai cả, ông vội vàng hôn vợ một cái rồi xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh giấc Triệu Tuế Tuế đã cảm thấy tâm trạng mẹ mình không tốt, chẳng lẽ là có khách đến?
"Mẹ?"
"Ngoan, vào nhà sưởi ấm đi, lát nữa là ăn được rồi." Trần Tú Hòa tiếp tục khuấy nồi cháo thịt băm.
Triệu Lập Võ cắt rau cải xanh thành từng đoạn, sau đó cho vào nồi,"Mẹ, còn cần con làm gì nữa không ạ?"
Lúc này Triệu Tuế Tuế đang nghĩ có phải tối qua mình quên bỏ gạo vào Tụ Bảo Bồn hay không, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra tối qua mình có tỉnh dậy hay không, nhìn thấy Tụ Bảo Bồn trên bàn trống trơn, cô bé lại bỏ thêm 10 cân gạo vào, như vậy mẹ sẽ vui.
Trần Tú Hòa bưng một chậu cháo vào phòng, vừa vào đã thấy Tụ Bảo Bồn đầy ắp gạo,"Dạo này Tụ Bảo Bồn cho nhiều lương thực quá, sáng sớm cũng cho một lần."
Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế không hiểu vì sao mẹ lại có vẻ buồn rầu.