Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 217



"Nghĩ gì thế, mau ăn sáng đi, ăn xong còn phải đi học." Trần Tú Hòa đặt một bát cháo trước mặt con gái nhỏ, lại xé cho con bé nửa cái bánh bao.

"Mẹ ơi, sao bánh bao lại ít thế ạ?" Triệu Lập Võ nhìn vào rổ bánh bao, tối qua là cậu dọn bánh bao, rõ ràng rổ đầy ắp cơ mà, sao bây giờ chỉ còn lại một nửa?

"Bị... Không ít, chỉ có chừng này thôi, hơn nữa trong nhà cũng có chuột đâu." Trần Tú Hòa cười trừ, chồng đã dặn không được nói cho ai biết, bà sẽ không nói, để tránh cho hai đứa nhỏ cũng buồn theo.

Triệu Tuế Tuế không dọn bánh bao nên cũng không có ý kiến gì.

Ăn xong điểm tâm, hai anh em xuất phát đi trường tiểu học công xã.

Người của đại đội Phú Hưng đều ở nhà trồng rau, tuyết trên đường đã được dọn dẹp nên dễ đi hơn rất nhiều. Lúc đi ngang qua cây tùng lớn, họ gặp hai anh em Triệu Bảo Châu.

"Tuế Tuế, mình lạnh quá, không muốn đi học." Triệu Bảo Châu kéo tay Triệu Tuế Tuế đi, không cẩn thận hai người đều ngã xuống lớp tuyết.

Triệu Lập Võ và Triệu Lập Hưng lần lượt đỡ em gái mình dậy.

Triệu Lập Hưng vỗ vỗ những chỗ tuyết đọng trên quần áo em gái,"Đi đường cho cẩn thận, Tuế Tuế còn nhỏ hơn em mà có kêu ca gì đâu. Đã nói là tự đi rồi, em đừng hòng anh cõng."

"Bảo Châu, đi nhanh lên một chút sẽ không lạnh nữa." Triệu Tuế Tuế sửa sang lại khăn quàng cổ của mình, nắm tay Triệu Bảo Châu đi.

"Tuế Tuế, găng tay của cậu đẹp thật đấy." Được Triệu Tuế Tuế nắm tay, Triệu Bảo Châu nhìn găng tay của cô, rất đáng yêu nên cô bé rất thích.

"Để dì Tư học mẹ mình ấy, đây là mẹ mình đan." Triệu Tuế Tuế không nói tặng cô bé. Nếu là cô tự tay đan thì có thể nhận lời đan giúp một đôi, nhưng cô không thể nhận việc thay mẹ.

"Ừm." Triệu Bảo Châu gật đầu, cô bé cũng muốn có một đôi găng tay giống như của Triệu Tuế Tuế.

Lúc bước vào cổng trường tiểu học, Triệu Tuế Tuế lướt qua một người đàn ông.

Cô quay đầu nhìn bóng lưng người đàn ông, sao lại có chút giống nhị bá - lúc nào cũng béo tròn - không đúng, giống bố cô thì phải.

Người đàn ông dường như nhận ra ánh mắt của Triệu Tuế Tuế, quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục rảo bước.

TBC

Triệu Tuế Tuế nhìn khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn của người đàn ông, thật khó tin, chỉ là bóng lưng thôi mà.

Buổi sáng tan học, Triệu Tuế Tuế vừa ra khỏi lớp đã cảm thấy nhiệt độ không khí lại giảm xuống, cô vội chụp mũ rồi chạy về nhà.

Trên đường đi, cô gặp Triệu Vi Vi đang ngồi trong đống tuyết. Nghĩ đến Tứ thúc - người vẫn luôn kiếm tiền cho mình, Triệu Tuế Tuế tiến lên hỏi,"Cậu sao vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Vi Vi có chút xấu hổ, nhưng cơn đau ở chân khiến cô không thể không mở miệng cầu cứu,"Mình bị trật chân rồi."

"Chân nào thế?" Triệu Tuế Tuế nhìn một chút, không phải cả hai chân đều trẹo chứ.

"Chân trái."

"Anh, chúng ta dìu chị ấy về nhà đi." Triệu Tuế Tuế nghĩ một chân vẫn đi được, không thể để anh trai phải cõng.

Trước khi anh trai có bạn gái, trên lưng anh chỉ có thể cõng mỗi mình cô.

Cứ như vậy, Triệu Lập Võ đỡ tay trái Triệu Vi Vi, Triệu Tuế Tuế đỡ tay phải, cả ba cùng về nhà.

Triệu Vi Vi lớn rồi cũng hiểu chuyện nam nữ khác biệt, nên người luôn nghiêng về phía Triệu Tuế Tuế. Cô ngửi thấy mùi hương trên người Triệu Tuế Tuế, một mùi xà phòng rất sạch sẽ, không biết vì sao lại thốt ra lời trong lòng,"Mình xin lỗi."

Triệu Tuế Tuế đang tập trung dìu Triệu Vi Vi, bản thân cô đi trong tuyết cũng phải cẩn thận. Nghe Triệu Vi Vi nói, cô có chút khó hiểu,"Hả? Xin lỗi gì cơ?"

Triệu Vi Vi đã mở lời thì nói luôn một mạch,"Chuyện trước kia mắng em là đồ ngốc, chị xin lỗi."

"Ồ, không sao." Triệu Tuế Tuế thản nhiên đáp. Cô giúp đỡ chỉ vì nể mặt chị em họ, không muốn có quá nhiều liên quan đến nhà Tứ thúc.

Nếu Triệu Vi Vi không nhắc đến, Triệu Tuế Tuế đã quên mất trước ba tuổi mình từng là một đứa trẻ ngốc nghếch. Không ngờ cô đến thế giới này đã hơn bảy năm rồi.

Đến sân nhà họ Triệu, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đưa Triệu Vi Vi đến cửa nhà cô ấy rồi mới xoay người về nhà mình.

"Cảm... Cảm ơn nhé." Triệu Vi Vi nói với theo bóng lưng hai anh em.

"Không có gì." Triệu Tuế Tuế không quay đầu lại. Cô không thích người nhà Tứ thúc, đặc biệt là Dư Giai Giai. Có thể vì cô còn nhỏ, Dư Giai Giai không hề che giấu biểu cảm trên mặt, vì thế cô sẽ không cho nhà Tứ thúc cơ hội tiếp cận, ngoại trừ chuyện làm ăn.

Trong nhà, Trần Tú Hòa và Triệu Quảng Trọng đang nói chuyện.

"Bác hai." Hai anh em đồng thanh.

"Hai đứa vào nhà đi." Nhìn hai đứa cháu trai toàn thân lạnh lẽo, Triệu Quảng Trọng gọi chúng lên giường.

"Bác hai lại gầy đi rồi." Nhìn gò má Triệu Quảng Trọng hơi hốc hác, Triệu Tuế Tuế lo lắng nói.

"Không sao, sang năm là ổn thôi." Triệu Quảng Trọng kể cho hai đứa cháu nghe tin tức ông nghe được ở thành phố.