Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 65



"Tuế Tuế, chị cũng đến xem hái lê đông lạnh à?" Triệu Trụ Tử từ trong đám người chạy ra, đến bên cạnh Triệu Tuế Tuế.

"Trụ Tử, nhà em định mua bao nhiêu cân?" Triệu Tuế Tuế dạy Triệu Trụ Tử chơi ná được nửa tháng, cậu bé coi cô như chị cả, khiến Triệu Tuế Tuế rất thích.

"Mẹ em nói, công điểm nhà em có thể chia được 40 cân lê đông lạnh, không cần phải bỏ tiền mua." Triệu Trụ Tử kể với Triệu Tuế Tuế những gì cha mẹ cậu bé nói tối qua, sau đó nói một câu khiến người khác giật mình: "Tối qua em nghe trộm được, bố em đè mẹ em trong chăn đ.á.n.h đòn."

"..." Triệu Tuế Tuế: Sao trẻ con lại đi nghe trộm chuyện này chứ?

"..." Triệu Lập Văn: Anh nghi ngờ nhóc này đang nói bậy, nhưng anh không có bằng chứng.

"Bố em xấu quá, lại còn đ.á.n.h mẹ em." Triệu Lập Võ nghe vậy liền tức giận, bố cậu đối xử với mẹ rất tốt, chuyện gì cũng nghe lời mẹ.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn cùng nhìn em trai, có đôi khi không hiểu chuyện cũng là một điều tốt.

"Vì thế nên em mới đứng dậy đẩy bố ra, bố còn hứa với em là sẽ không đ.á.n.h mẹ nữa." Triệu Trụ Tử ưỡn n.g.ự.c tự hào nói.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn: Hy vọng về nhà em không bị bố đánh.

Triệu Trụ Tử vừa dứt lời, cha cậu bé là Triệu Đại Lực liền chạy tới ôm con trai đi, lúc đi còn để lại một câu: "Thằng nhóc này nói bậy đấy."

"..."

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn: Ông nhìn xem có ai tin lời ông không kìa.

Quả nhiên, mọi người xung quanh bắt đầu cười ồ lên, khiến Tôn Xuân Hoa xấu hổ đỏ mặt chạy đi.

"Được rồi, trẻ con đang ở đây, muốn cười thì về nhà cười." Trưởng thôn lên tiếng ổn định trật tự.

Mọi người cũng bận tâm đến trẻ con xung quanh nên không trêu chọc nữa.

Thôn chia đồ dựa theo công điểm, ai có công điểm cao sẽ được chia trước, nhà bọn họ thuộc hộ nghèo trong thôn, thường là những nhà cuối cùng được chia.

Dù sao nhà bọn họ chỉ có một mình Trần Tú Hòa đi làm, Triệu Lập Văn thỉnh thoảng đi cắt cỏ heo thì được 2 công điểm.

Đến lượt nhà bọn họ, Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái tiến lên, quả nhiên đúng như tối qua đã tính toán, nhà bọn họ được chia 18 cân lê đông lạnh.

Trần Tú Hòa cho lê đông lạnh vào sọt, đi đến một bên đứng chờ, lát nữa sẽ dùng tiền mua thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rất nhanh, việc chia lê theo công điểm đã kết thúc.

Trần Tú Hòa là người đầu tiên bước lên: "Tôi mua 80 cân."

Người ghi chép thuần thục ghi lại: "80 cân lê đông lạnh, tổng cộng 2 đồng 4 hào."

Triệu Lập Văn đưa tiền, Trần Tú Hòa dẫn con trai út đi cân lê, lê đông lạnh được bọc trong lớp băng, một cân thường được 2 quả, 200 quả lê đông lạnh, nhà bọn họ mỗi người mỗi ngày ăn một quả, đủ ăn một tháng rưỡi.

TBC

Tết đến Triệu Quảng Thúc cũng về, chắc 98 cân lê đông lạnh chỉ đủ ăn 1 tháng.

Thôn dân mua lê với giá 3 xu 1 cân, mang ra chợ bán là 5 xu 1 cân.

Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh, ôm bình nước nóng quan sát.

Cô phát hiện mẹ con nhà chú út cũng đang xếp hàng mua lê đông lạnh, xem ra lúc trở về nhà chú út mang theo không ít tiền, năm nay nhà có công điểm thấp nhất là nhà Triệu Quảng Quý, lúc bọn họ trở về thì vừa lúc nông nhàn, không kiếm được bao nhiêu công điểm.

Tuy nhiên, lương thực trong thôn cũng có thể dùng tiền mua, nhà bọn họ không cần phải bán lương thực với giá rẻ, Dư Giai Giai mua 20 cân lê đông lạnh, nhà chú út chắc chắn có của ăn của để.

Trên đường về, Triệu Tuế Tuế nói với mẹ về việc nhà chú út có thể mua lương thực.

"Hiện tại lương thực của đội sau khi nộp đủ số đã định thì chỉ đủ chia theo công điểm, không còn dư để bán. Mẹ sợ bà nội con gây chuyện, bắt mấy nhà mình phải chia lương thực cho nhà chú út." Trần Tú Hòa không phải không nghĩ đến khả năng này, lỡ như nhà chú út không có tiền hoặc giả nghèo giả khổ với bà nội, mấy nhà bọn họ vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế giật mình, thì ra là vậy, hiện tại thôn cũng không có lương thực dư để bán cho người dân.

Bây giờ mới là năm 1957. không ngờ nạn đói đã âm thầm lan rộng.

"Lúc đó đã có nhà bác hai chống lưng, nếu không được thì nhà mình cứ theo sau nhà bác hai cho là được. Hơn nữa cũng chỉ là thiếu lương thực vụ hè này thôi, đúng là thời gian bọn họ trở về không đúng lúc." Triệu Lập Văn nhận lấy bình nước đã nguội trong tay em gái, dắt tay cô bé về nhà.

Nếu không dắt tay, Triệu Tuế Tuế sẽ không tự đi được, rất dễ bị ngã hoặc bị lún trong tuyết.

Về đến nhà, Triệu Lập Võ đã nôn nóng muốn ăn lê đông lạnh: "Lê đông lạnh trên thôn mình ngon hơn lê anh cả mua lần trước, đợi tan đá rồi em ăn thử xem."

Trong phút chốc, bốn gian nhà của lão Triệu vang lên tiếng xuýt xoa khi ăn lê đông lạnh.

Ngoại trừ Triệu Lai Đệ và Triệu Nam Đệ ở nhà bác hai, hai chị em chỉ có thể nhìn cha và em trai ăn.

"Nhìn cái gì, mau ra ngoài nấu cơm đi." Lưu Chiêu Đệ thấy hai đứa con gái nhìn chằm chằm, liền đuổi chúng ra ngoài.