Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 74: Phiên ngoại (4) - Mang thai lần hai (Hạ): Gian khổ dạy con



Editor - Beta: Min

Chương 74: Phiên ngoại (4) - Mang thai lần hai (Hạ): Gian khổ dạy con

Do nhóc thứ hai tương đối thích khóc quấy, ở phương diện tên gọi, để không bị bất công nên nhũ danh của bé thứ hai bị Thẩm Minh Xuyên vô tình đặt thành hai chữ Náo Náo.

Thẩm Phiền Phiền, Thẩm Náo Náo (*), từ tên của hai nhóc con cũng có thể thấy được, cuộc sống có hai đứa con của chồng chồng bọn họ có bao nhiêu nước sôi lửa bỏng.

(*) Phiền trong phiền phức, Náo trong náo loạn đấy ạ!!!

Khi Náo Náo được tám tháng tuổi, việc học hành của Ôn Nhiên vừa vặn hoàn thành, mà Thẩm Minh Xuyên cũng kết thúc công việc bên này, cả gia đình lên đường hồi hương.

Bọn họ ra nước ngoài cũng được hai năm, ngành công nghiệp giải trí ở trong nước cũng đã xáo trộn một vòng, có không ít nghệ sĩ mới được ra mắt, thế nhưng dù sao năm ấy Ôn Nhiên cũng đã giành được giải thưởng lớn rồi mới ẩn lui, trên mạng và truyền thông vẫn thường có người nhắc tới cậu, thanh danh vẫn nguyên như trước.

Bọn họ trở về nước cũng không để truyền thông biết, rất điệu thấp, chủ yếu là Ôn Nhiên dự định sẽ nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa còn đi thăm ba mẹ bạn bè, sau đó mới thu xếp nhận phim mới.

Phiền Phiền đang trong tuổi đi mẫu giáo, Thẩm Minh Xuyên đưa nhóc tới gửi ở một trường không quá xa nhà. Lúc đầu Ôn Nhiên còn sợ con trai sẽ không thích ứng được với việc giao lưu cùng các bạn ở trong nước, nên mỗi ngày cậu đều tự mình đưa đón con đi học, trên đường về nhà thì thuận tiện trò chuyện với nhóc con về mọi thứ diễn ra tại trường, nếu có vấn đề thì còn tùy bệnh mà bốc thuốc, giảng giải cho con trai.

Phiền Phiền vẫn dính lấy Ôn Nhiên như trước, mỗi lần tan học thấy ba nhỏ tới đón mình thì đều rất vui vẻ.

"Ba," Sau khi ngồi lên xe, Phiền Phiền nói với Ôn Nhiên, "Mấy ngày nữa là tới ngày Quốc tế Thiếu nhi, ba với ba Thẩm có rảnh không ạ?"

Ôn Nhiên lấy điện thoại ra xem ngày, phát hiện ra thứ ba là ngày mùng 1 tháng 6, vậy nên cậu cười đáp: "Đương nhiên là có rảnh rồi, Phiền Phiền muốn đi đâu chơi sao?"

"Không phải ạ, là..." Phiền Phiền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giả vờ nói như kiểu bản thân rất thờ ơ, "Cô giáo bảo con biểu diễn một tiết mục văn nghệ, ba với ba Thẩm hôm đó rảnh thì đến xem thôi ạ."

Biểu diễn văn nghệ!

Phiền Phiền không hề nói với cậu chuyện này từ trước, Ôn Nhiên cũng không biết nhóc con sẽ biểu diễn tiết mục gì, cậu vừa mừng vừa lo: "Tiết mục gì vậy con? Nếu là sân khấu đầu tiên của Phiền Phiền, hai ba đương nhiên là phải rảnh để tới xem rồi."

"Con biểu diễn đơn ca."

Đơn ca! ! !

Ôn Nhiên càng vui mừng hơn, cậu biết Phiền Phiền có thiên phú ở phương diện ca hát, thế nhưng mới chỉ là một bạn nhỏ thế này mà đã được cô giáo cho hát đơn ca, có thể thấy được sự tin tưởng của cô giáo với nhóc.

Hơn nữa chuyện lớn như vậy, Phiền Phiền lại không cho cậu biết, che giấu cũng kĩ ghê. Nội tâm Ôn Nhiên kìm lòng không được mà sản sinh một loại cảm giác sinh ra trong gia đình ưu việt, rạo rực vui mừng nói: "Lại còn là biểu diễn đơn ca à, Phiền Phiền lợi hại quá."

"Con cũng chẳng muốn tham gia đâu, mà cô giáo cứ nhất quyết bảo con phải đăng ký."

Thẩm Phiền Phiền rất rắm thối mà nói, nhưng Ôn Nhiên nhìn thằng bé từ kính chiếu hậu, theo như biểu tình của nhóc, thì vẻ mặt đang giả vờ trầm ngâm thế thôi chứ thực ra là rất vui vẻ.

Mấy bạn nhỏ như thế này, người nào mà không thích được thể hiện chứ.

Đến ngày mùng 1 tháng 6, Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên đặc biệt làm trống lịch để tới tham dự buổi biểu diễn ở trường mẫu giáo, còn đưa cả Náo Náo vẫn đang chảy nước dãi đi cùng, vì Phiền Phiền mà phải cổ vũ thật nhiệt tình.

Phiền Phiền lớn lên rất giống Thẩm Minh Xuyên, Náo Náo lại có chút giống Ôn Nhiên, thế nhưng cả hai đứa lại có điểm giống nhau một cách thần kỳ, mà chỉ cần người ta liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra cả hai là anh em ruột.

Thế nhưng tính cách của Náo Náo và Phiền Phiền lại không giống nhau. Lúc nhỏ Phiền Phiền được người gặp người thích, ai ôm thằng bé cũng được, không phải kiểu trẻ con kén người ôm, chỉ là đặc biệt thích Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên hơn thôi.

Nhưng đổi là người khác ôm thì cũng không sao, chỉ cần chọc cho nhóc vui là được rồi, hệt như cậu con trai ngốc của địa chủ ấy.

Náo Náo thì lại là khác, từ lúc biết nhận thức được, nhóc con này chỉ muốn Ôn Nhiên và mấy người thân của mình bế mà thôi, đến đêm thì ngoại trừ Ôn Nhiên ra chẳng cần ai hết, có đôi khi Thẩm Minh Xuyên bế thằng nhóc cũng mất hứng luôn, phải là Ôn Nhiên, còn không phải thì sẽ khóc quấy cho mấy người xem.

Bởi vậy cái tên Náo Náo này đặt chẳng sai tí nào.

Trường mẫu giáo của Phiền Phiền cũng thuộc vào loại tương đối tốt, nơi tổ chức biểu diễn là một hội trường lớn. Ôn Nhiên bế Náo Náo, cùng ngồi ở trên khán đài với Thẩm Minh Xuyên, chờ tiết mục bắt đầu.

Xung quanh đều là các phụ huynh khác, cho nên hai người ăn ý cùng đeo khẩu trang.

"Không biết Phiền Phiền sẽ hát bài gì anh nhỉ." Ôn Nhiên nhỏ giọng nói với Thẩm Minh Xuyên, cậu khá là mong ngóng sân khấu biểu diễn đầu tiên của Phiền Phiền.

Thẩm Minh Xuyên đang chạy thử máy quay và chỉnh độ cao của giá đỡ, đây là sân khấu biểu diễn đầu tiên của Phiền Phiền, đương nhiên là phải quay lại rồi. Lúc hắn nghe thấy cậu nói vậy thì vô tình bảo: "Thằng bé còn nhỏ vậy thì cũng sẽ hát mấy bài thiếu nhi thôi, anh đang nghĩ không biết con có nửa chừng quên lời không hát được nữa hay không, sau đó lại khóc chít chít đi tìm ba."

Ôn Nhiên trừng hắn: "Anh phải có tự tin vào con trai mình chứ... Náo Náo, con đừng có nghịch nữa."

Náo Náo chẳng chịu yên phận ngồi trong lòng của Ôn Nhiên, bé cứ giơ tay lên muốn bắt lấy cái khẩu trang của cậu, Ôn Nhiên chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngẩng cao đầu hơn không cho bé bắt lấy.

Náo Náo không túm được, liền kéo cổ áo ba muốn rướn cao hơn để túm lấy. Hôm nay Ôn Nhiên mặc một chiếc áo phông màu đen, chất liệu cotton, giờ cổ áo cũng bị cái móng nhỏ này nắm tới độ biến dạng luôn.

Thẩm Minh Xuyên chỉnh máy quay, sau khi xác định là có thể sử dụng được đồng thời cũng có thể quay được video với chất lượng tốt nhất, thì thuận tay bế Náo Náo qua bên mình, còn vỗ nhẹ một cái vào mông nhỏ của bé: "Cái thằng nhãi nhà con, chả bớt lo hơn thằng anh tí nào."

Náo Náo – chả bớt lo được hơn tí nào – thấy ba lớn có cái khẩu trang y hệt vậy, thế là lại bắt đầu giơ tay ra túm lấy.

Thẩm Minh Xuyên liền cúi đầu để con nghịch.

Đáng tiếc là sức lực của Náo Náo còn yếu, căn bản là không thể kéo nổi khẩu trang của ba.

"Ư, ư." Náo Náo không lấy được nên sốt ruột kêu lên, ý muốn lấy được rất rõ ràng.

Ôn Nhiên đem một món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra cho bé, nhưng Náo Náo không chịu, chỉ nhìn trúng cái khẩu trang của ba.

Thẩm Minh Xuyên nắm lấy cái tay nhỏ giả bộ giúp bé giật cái khẩu trang ra, khoa trương làm mấy động tác kiểu muốn giật ra mà không giật được, Náo Náo được ba trêu cứ cười khanh khách không ngừng, quá mải chơi nên ngược lại cũng quên luôn chuyện muốn lấy cái khẩu trang.

Đang lúc cả hai đùa đến là cao hứng, thì Thẩm tổng cảm thấy trên đùi mình truyền đến một sự âm ấm.

"Đậu má," Thẩm Minh Xuyên không nhịn được mà chửi tục một tiếng, "Nhãi con này tiểu ra quần anh rồi."

____ Không biết vì sao, mà Náo Náo có phần dị ứng với các loại bỉm, đặc biệt là khi trời tương đối nóng như bây giờ, bé con chỉ cần mặc bỉm một lúc mà nổi đầy mẩn đỏ, bởi vậy nên cũng không dám cho bé mặc.

"Sao lại thế, chẳng phải mới đi tiểu cách đây không lâu sao?" Ôn Nhiên vội vàng bế Náo Náo qua, quả nhiên là trên chiếc quần tây màu xám phẳng phiu của Thẩm Minh Xuyên đã có một vết ẩm ướt đặc biệt chói mắt, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiệt tác của bạn nhỏ Náo Náo.

Thẩm tổng vô cùng buồn bực, nhưng đối phương lại là con trai nhỏ của mình, hắn không thể đánh chẳng thể mắng, chỉ có thể vuốt cái mũi nhỏ của con trai: "Cái thằng nhóc con này, không thể nào yên tâm với con được."

Náo Náo vẫn cười đến là ngây thơ.

"Làm sao đây anh?" Ôn Nhiên thấy cả hai bên đùi của hắn đều dính nước tiểu, rõ ràng là Náo Náo đã tiểu không hề ít, cũng có thể là được đặc biệt chuẩn bị cho người ba vô lương tâm chuyên ra bắt nạt nhóc con ấy.

"Giờ chỉ có thể chờ nó khô thôi, may mà không phải là thằng bé ị đấy." Thẩm Minh Xuyên cảm nhận được sự may mắn trong bất hạnh, "Cho anh xin ít giấy ăn."

Ôn Nhiên không nhịn được cười, cậu rút mấy tờ giấy ăn cho Thẩm Minh Xuyên lau, còn thay cái quần tè dầm bị ướt cho Náo Náo: "Ai bảo bình thường cứ tận lực bắt nạt người ta cơ, có phải không hả Náo Náo?"

Náo Náo vừa nghe thấy ba nhỏ gọi tên mình liền 'A, a' lên phản ứng hai câu.

Thẩm Minh Xuyên cầm khăn giấy lau qua loa một chút, đáng tiếc rằng đó là nước chứ không không phải vết bẩn gì nên cản bản là không lau sạch được, Thẩm ba ba đau lòng mà lấy tay quạt quạt chỗ bị ướt, chỉ mong nó khô nhanh hơn một chút, còn có ý sừng sộ mà trừng mắt với Náo Náo vô tội: "Tiểu bại hoại."

Bản thân đang bị ba lớn dạy dỗ nhưng Náo Náo lại cứ tưởng Thẩm Minh Xuyên chơi với mình, thế là cười hết sức vui vẻ, còn giơ tay muốn được ba lớn bế.

Chưa đợi được bao lâu, thì buổi biểu diễn bắt đầu.

Tiết mục của Phiền Phiền là đầu tiên.

Âm nhạc vang lên, Phiền Phiền mặc bộ lễ phục trông cực kì soái cầu mic đứng trên sân khấu, khoan bàn đến việc thật sự có chuyện (như ba Thẩm nói), giờ trông thằng bé vừa phong cách lại vừa ngầu hệt như một ca sĩ nhỏ vậy.

Con có hai người ba rất tốt

Ba ba ba ba, ba ba ba ba

Con có hai người ba rất tốt

Ba làm cơm rất ngon, làm cơm rất ngon la la la ....

Vốn dĩ bài hát là [Con có một người ba rất tốt], thế nhưng giờ đã sửa lại một chút, biến thành 'Con có hai người ba rất tốt'.

Không thể không nói Phiền Phiền chính là một đứa trẻ cực kì có thiên phú, khi hát lên rất có cảm giác, không hề trật nhịp, hơn nữa còn rất có phong cách, làm người ta thật sự hơi khó tin rằng đứa trẻ đứng trên mang khí chất của một minh tinh, kỳ thực còn chưa đầy 6 tuổi.

Không khí ở hội trường rất náo nhiệt, Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên đều thấy cảm động, đặc biệt là Ôn Nhiên, cậu mới xem một chút mà viền mắt đã cảm thấy ươn ướt.

Nuôi lớn một đứa trẻ đó không phải việc dễ dàng, nuôi một đứa trẻ lớn lên ưu tú lại càng khó khăn hơn. Dường như chỉ mới hôm qua thôi Phiền Phiền còn là một đứa trẻ bán manh làm nũng, hôm nay bỗng nhiên lại như một cậu con trai đĩnh đạc đứng trên sân khấu, điều ấy khiến cậu kiêu ngạo vô cùng.

Phiền Phiền của cậu, đã trưởng thành rồi.

Lúc này, Thẩm Minh Xuyên đưa tay qua nắm lấy tay Ôn Nhiên, cậu sửng sốt một chút, rồi nhìn về phía Thẩm Minh Xuyên, liền thấy hắn mỉm cười với mình.

Ôn Nhiên cũng cười đáp lại chồng, tất cả những điều ở trong lòng đều không cần nói ra.

Vốn Náo Náo còn đang vùi ở trong lòng Ôn Nhiên, nhưng vừa thấy anh trai bước ra, bé liền cao hứng khoa chân múa tay kêu oa oa, cũng may mà hiệu quả âm thanh tốt, tiếng nhạc rất lớn, nên âm thanh náo loạn của Náo Náo không gây ảnh hưởng tới người khác, nếu không cả gia đình bọn họ sẽ bởi vì Náo Náo mà bị mời ra ngoài mất.

Phiền Phiền hát xong thì liền chạy ào xuống, các phụ huynh khác đều hâm mộ mà nhìn gia đình họ. Thần thái biểu diễn của Phiền Phiền quá xuất sắc, dáng dấp lại soái, vì vậy tất cả mọi người đều muốn nhìn xem đấy là con nhà ai mà ưu tú như thế.

Họ vừa thấy phụ huynh của nhóc là hai người ba, thì liền bàn tán một chút, Ôn Nhiên hơi lo lắng rằng sẽ bị người khác nhận ra nên vẫn cứ phải cúi đầu xuống, may mà màn biểu diễn thứ hai rất nhanh đã bắt đầu, cũng là một tiết mục rất đáng yêu và vui vẻ, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Thẩm Minh Xuyên ôm Phiền Phiền, không hề tiếc lời khen ngợi nhóc: "Phiền Phiền giỏi lắm."

Được ba lớn khen, Phiền Phiền còn đang vờ cao lãnh liền nở một nụ cười ngọt ngào: "Con không làm các ba mất mặt đâu đúng không ạ?"

"Phiền Phiền giỏi như thế, sao lại làm mất mặt được." Ôn Nhiên nói.

Náo Náo nhìn thấy Phiền Phiền, liền giơ tay qua đòi được ôm, Phiền Phiền liền dịch người tới một chút để cho bé ôm. Bàn tay nhỏ của Náo Náo để trên mặt của Phiền Phiền, cọ đầy nước dãi vào mặt nhóc.

"Thẩm Náo Náo, em là tiểu quỷ bẩn thỉu." Phiền Phiền lấy tay lau hết đống nước dãi, bất đắc dĩ bảo.

"A, a." Náo Náo vẫn vui vẻ tiếp tục hôn, Ôn Nhiên liền cười ngăn bé con lại, "Trên mặt của anh con đầy phấn đó, thế mà con vẫn cứ hôn vui vẻ thế à."

Buổi biểu diễn còn chưa tiến hành được phân nửa, nhưng Náo Náo ngồi không yên nổi, Ôn Nhiên sợ quấy rầy tới người bên cạnh đang xem biểu diễn, mà cậu cũng biết tiếp sau đây Phiền Phiền không còn tiết mục nào nữa, nên người một nhà liền rời đi trước.

Ra tới bên ngoài, Ôn Nhiên đề nghị: "Cả nhà mình chụp một tấm ảnh đi, em có mang theo gậy chụp ảnh này."

Lời đề nghị này được tất cả nhất trí tán thành, cả gia đình tìm một khung cảnh trông khá đẹp, Ôn Nhiên bế Náo Náo, Thẩm Minh Xuyên bế Phiền Phiền, mà Phiền Phiền và Náo Náo còn cầm tay nhau, cả nhà chụp một tấm ảnh.

Sau khi Ôn Nhiên về tới nhà, cậu liền dẫn video ra và đăng nó cùng ảnh chụp lên trên vòng bạn bè, viết thêm: Chúc mọi người ngày Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ.

Thực ra cậu muốn đăng trên Weibo, trong lòng cậu hiện tại thực sự rất muốn khoe khoang con. Thế nhưng hiện giờ bạn nhỏ Phiền Phiền cần có một môi trường học tập an ổn, không thể chịu được sự quan tâm quá mức, nếu không sẽ dễ bị các bạn nhỏ khác tâng bốc, điều đó không tốt với trẻ con.

Tới tối.

Cả Phiền Phiền và Náo Náo đều rất phấn khích không chịu ngủ, Náo Náo nhất định bám ở trên giường của Phiền Phiền, cùng chơi ú òa với anh trai.

Vốn Phiền Phiền đã tới tuổi phải ngủ riêng, nhưng mà dù sao một cái bóng đèn cũng là bóng đèn, mà hai cái bóng đèn cũng là bóng đèn, cho nên chồng chồng hai người họ cam chịu để con lớn cùng ngủ một phòng với mình, cùng quyết định rằng chờ tới khi nhóc lên tiểu học thì sẽ cho ra phòng riêng.

Dù sao thì phòng cũng rất lớn, một nhà bốn người ở cùng nhau cũng không chật.

Cái trò chơi ú òa này, là lấy hai tay che trên mặt, sau đó len lén nhìn đối phương từ khe hở, cái trò ngu ngốc ấy mà hai cái đứa này chơi đến là sung sướng.

"Đi ngủ." Ôn Nhiên nói mấy lần, nhưng đều không hiệu quả, cậu liền đi tới ôm Náo Náo lên, cưỡng chế bắt cả hai ngủ.

Náo Náo nhất thời mất hứng, tay chân quơ quào, vẫn muốn được chơi nữa, bé giãy ra mấy lần muốn được xuống, nhưng thấy ba nhỏ vẫn kiên quyết ôm mình đi tới giường lớn thì liền 'oa' một tiếng khóc lớn.

"Không được chơi nữa," Ôn Nhiên hiếm khi cứng rắn, "Ngày mai anh con còn phải đi học."

Náo Náo nào đã nghe hiểu cái đạo lý ấy, bé mặc kệ chúng, vẫn cứ khóc váng lên.

"Ba để em chơi ở đây đi ạ," Phiền Phiền nói, "Mai con dậy được mà."

"Có dậy được thì cũng gật gà gật gù, 11 giờ rồi, trẻ con thức khuya không có tốt đâu."

"Thẩm Náo Náo," Phiền Phiền nói với em trai, "Ba đã bảo không được chơi nữa, anh cũng không giúp được em đâu."

Náo Náo lại càng làm náo loạn hăng hơn.

Ôn Nhiên bất đắc dĩ dỗ dành bé, nhưng Náo Náo không nghe, Náo Náo phải chơi với anh cơ, Phiền Phiền thấy em khóc như thế thì liền học theo mếu cùng em.

Thẩm Minh Xuyên đã làm trễ nải công việc cả một ngày nên phải tăng ca – giờ mới quay trở về phòng, lại nghe thấy bên trong rất náo nhiệt, hắn nhướn mày: "Sao lại tưng bừng vậy, định mở nhạc hội sao?"

"Em ấy không chịu ngủ ạ." Phiền Phiền lớn tiếng cáo trạng.

"Đã muộn thế này còn không ngủ, tính tu tiên chắc."

Thẩm Minh Xuyên ôm lấy Náo Náo, kết quả bạn nhỏ Náo Náo càng mất hứng hơn, không muốn ba lớn bế nên giãy giụa càng lợi hại, khóc đến thở không ra hơi. Thẩm Minh Xuyên tức đến mức bật cười, liền đặt nhóc con lên giường Phiền Phiền: "Con cứ ở đây mà chơi đi."

Phiền Phiền cũng dùng lại chính cái trò mới nãy hai đứa vừa chơi để chọc em trai, Náo Náo an tĩnh gặm gặm tay nhìn được một lúc, sau đó lại vừa cắn ngón tay vừa khóc ngằn ngặt.

Thẩm Minh Xuyên chẳng còn biện pháp nào với thằng nhóc này: "Tiểu tử con tính khí lớn quá đấy."

Ôn Nhiên cũng dở khóc dở cười: "Còn quấy hơn cả Phiền Phiền."

Phiền Phiền: "Em mà hư thì anh không thích em nữa đâu."

Bị ba thành viên còn lại trong gia đình nhất trí xa lánh, câu trả lời của Náo Náo chính là chẳng hề khách khí mà tè luôn một bãi trên giường Phiền Phiền.

Phiền Phiền, Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên: "....."

Cho nên chồng chồng hai người họ cầu Phiền được phiền, cầu Náo thì được náo, nếu như bọn họ muốn viết một cuốn truyện ký về cuộc đời, viết tới giai đoạn này đây, đầu đề của nó nhất định phải là _____ Luận bàn về tầm quan trọng của việc đặt một cái tên thật hay cho con.

Hết chương 74.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com