Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 75: Phiên ngoại (5) - CP Phụ: Thầy Lương luôn thích ghét tôi (Thượng)



Vật vã mãi vì tui hông có quen edit cp phụ tẹo nào TT^TT

Editor – Beta: Min

Chương 75: Phiên ngoại (5) – CP Phụ: Thầy Lương luôn thích ghét tôi (Thượng)

Mọi chuyện phát sinh từ ngày tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho Phiền Phiền – con trai của Ôn Nhiên.

Sau khi tham dự bữa tiệc, Lương Duy phải quay trở về trường vì anh còn hai tiết dạy buổi chiều.

Hạ Diệp thấy cái tên Lương Duy này bình thường không thích nói nhiều, cư xử với tất cả mọi người đều lạnh lạnh lùng lùng... Đối xử với cậu thì lại một bộ dạng 'Nhìn cậu là tôi đã thấy khó chịu, tôi chỉ muốn diss cậu', khiến cậu thật sự tò mò không biết người này khi đứng lớp thì sẽ trông như thế nào, thế là cậu liền nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.

Trên đường đi về, Hạ Diệp liền mặt dày nói: "Buổi chiều tôi chẳng có việc gì, đang nghĩ hay là đi về trường cũ chơi, không bằng về thăm trường với anh Lương luôn."

Lương Duy dường như hơi sửng sốt một chút, anh nhìn thật sâu vào mắt Hạ Diệp, đáp: "Tùy cậu."

"Tôi cũng đi nữa," Nghe thấy Hạ Diệp muốn tới trường, Trang Tráng Tráng cũng hứng thú, "Cũng lâu rồi tôi không qua đó, vừa vặn đi shopping luôn."

Lương Duy nói: "Tôi còn phải lên lớp, khả năng là sẽ không có thời gian đưa hai người đi dạo quanh được."

"Không sao," Trang Tráng Tráng chẳng hề chi mà nói, "Cũng vừa đúng lúc, lại nhắc tới chứ, còn chưa được nhìn thấy phong thái lên lớp của thầy Lương đâu nhé."

Hạ Diệp lặng lẽ dành lời khen cho đồng đội của mình, đúng lúc cậu còn đang chẳng biết phải nói với người mà mình không hợp là đi cọ tiết của người ta thế nào.

Ba người cùng quyết định, rồi đều tự đi lấy xe.

Hạ Diệp khởi động xe, lại nhận được tin nhắn của Trang Tráng Tráng nói mình có chút việc không đi được, cậu có chút buồn bực vì không có đồng đội, chỉ đi cùng với mỗi Lương Duy thì thấy hơi lúng túng, nhưng mà đã quyết đi rồi thì cứ kệ thôi.

Dù sao thì da mặt cậu dày mà.

Hơn nữa cậu cũng thật sự tò mò, cái vị này thoạt nhìn thì ra vẻ đạo mạo, mà hồi học đại học cậu cũng có quan hệ vô cùng tốt với thầy Lương đấy chứ, rốt là tên ấy ngứa mắt cậu ở điểm nào.

Đến trường, đỗ xe xong xuôi, Hạ Diệp liền bước xuống, quan sát xung quanh một chút: "Hình như đã thay đổi rất nhiều nha, tôi không còn nhớ rõ tòa nhà này là tòa nào nữa."

"Đây là tòa giảng đường mới xây," Lương Duy khóa xe lại, bảo, "Cậu sẽ tự đi dạo luôn, hay tới phòng làm việc của tôi?"

"Đột nhiên tôi hơi khát, tới phòng làm việc của cậu uống nước đi, không ngại chứ?" Hạ Diệp chẳng hề biết xấu hổ mà đáp.

"Đi thôi."

Lương Duy là giáo viên bốn năm, còn là một giảng viên, mà có người nói anh đang sắp được lên làm phó giáo sư, tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy, dáng dấp còn đẹp trai, nên khá được hoan nghênh tại trường, đi từ bãi đỗ xe đến phòng làm việc, mà gặp được không ít sinh viên chào hỏi anh.

"Không hổ là Học viện Nghệ thuật, mấy em gái vẫn đẹp xinh như ngày trước," Hạ Diệp đi cả một đường liền thấy một vài cô gái vô cùng xinh đẹp, cậu nói với Lương Duy, "Cậu nói xem trong trường các cậu nhiều mỹ nữ như vậy, sao giờ cậu vẫn độc thân thế hả?"

Lương Duy liếc xéo cậu một cái: "Cậu giao du với nhiều bạn gái như vậy, cũng vẫn độc thân đấy thôi."

"..." Hạ Diệp sờ sờ mũi, không biết xấu hổ đáp, "Tôi đây không phải là thấy mấy lão đại các cậu còn chưa nhúc nhích gì, nên tôi ngại chưa dám đi trước sao."

"Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu nhỉ?" Lương Duy dừng lại trước cửa văn phòng, quay sang nói với cậu.

Hạ Diệp toe toét đáp: "Không cần cảm ơn."

Có lẽ Lương Duy bị cái sự không xấu hổ của cậu làm cho phát sợ lên được, anh mở cửa phòng làm việc đi vào. Anh dùng chung phòng làm việc với mấy vị giảng viên khác, các thầy cô nhìn thấy anh đưa bạn tới, thì đều vui vẻ chào hỏi.

Một vị thầy giáo trẻ tuổi nhìn Hạ Diệp, không dấu vết mà liếc mắt quan sát cậu, Hạ Diệp cũng nhìn cậu ta, mà khi ánh mắt hai người giao nhau, người kia liền tự động rời đi.

Không biết tại sao, Hạ Diệp luôn cảm giác ánh mắt của người giáo viên này mang theo một chút địch ý.

"Thầy Lương, bạn trai đây à." Người thầy giáo kia nói với Lương Duy.

"Bạn học cũ." Lương Duy giải thích qua loa.

"Thế à," Ánh mắt của thầy giáo kia sáng rỡ lên, lúc nhìn Hạ Diệp thì đã không còn địch ý nữa, tràn đầy sự nhiệt tình: "Cũng là tốt nghiệp trường chúng ta sao?"

"Ừ."

"Ô, vậy là đàn anh rồi, xin chào đàn anh, tôi là Vu Gia."

"Xin chào," Hạ Diệp cười cười với cậu ta, "Hạ Diệp."

Vu Gia nghe nói Hạ Diệp tới uống nước, liền niềm nở dùng cái cốc duy nhất để rót nước đưa cho Hạ Diệp, cậu liền nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn."

"Đàn anh đừng khách sáo với tôi, bạn của thầy Lương cũng là bạn của tôi."

Hạ Diệp khe khẽ cười, không có tiếp lời.

Cách thời gian lên lớp vẫn còn chút thời gian nữa, Hạ Diệp ở trong phòng làm việc của người ta uống trà xong cũng không có ý định đi, an vị ngồi ở cái ghế phía trước chỗ làm việc của Lương Duy, ngồi đọc mấy cuốn sách ở trên kệ sách nhỏ ở nơi làm việc của anh.

Lương Duy thì ngồi một bên chuẩn bị ppt cho tiết học.

"Lát nữa tôi phải lên lớp, cậu định đi dạo hay là thế nào?" Sắp tới giờ phải lên đứng lớp, Lương Duy liền hỏi Hạ Diệp.

Hạ Diệp nghe ra được đây là đang có ý muốn đuổi mình, thế nhưng cậu lại bộ như mình chả hiểu gì, chỉ nói: "Có thể xin đi bàng thính được không?"

Lương Duy dường như có hơi sửng sốt, sau đó chỉ trong nháy mắt đã vứt phản ứng đó sang một bên: "Tùy cậu."

Lớp hôm nay Lương Duy dạy là sinh viên năm nhất mới nhập học, chương trình học cũng chỉ là căn bản, tiết của hôm nay mà anh dạy là tiết thực hành, nội dung bài có tên 'Quan sát và mô phỏng'.

Năm đó Hạ Diệp cũng tốt nghiệp từ chuyên ngành diễn xuất, cậu không có gì lạ lẫm đối với chương trình học thế này, chỉ là khi thấy các sinh viên quay vào gương mô phỏng động tác của các loài vật, biểu cảm của nhân vật phim truyền hình, và cả yêu cầu từ biểu cảm của nhân vật nhìn ra được tâm tình trong nội tâm nhân vật là gì, thì cậu thấy rất buồn cười.

Hơn nữa Lương Duy khi đứng lớp và Lương Duy của ngày thường là hai dạng người hoàn toàn khác nhau, cái tên Lương Duy này bình thường đều không mặn không nhạt, dường như chẳng có chuyện gì can hệ tới anh, cứ mặc kệ nó ở một bên.

Học lớp của anh, thì tất cả mọi người giống như được tưới thêm sức sống, anh sẽ tự mình làm mẫu cho sinh viên, giảng cho sinh viên cần phải nắm bắt chi tiết và biểu cảm như thế nào, cũng thông qua nội tâm chân thật nhất để biểu hiện mọi hỉ nộ ái ố trên khuôn mặt, và theo đó từng chút một để phân tích cho bọn họ cho nào còn chưa tốt chỗ nào có thể cải thiện hơn.

Bất tri bất giác, Hạ Diệp đã ngồi ở trong lớp người ta nghe giảng hết cả hai tiết học.

Đợi tới lúc tan học, các sinh viên vây lấy Lương Duy mà ríu ra ríu rít hỏi thêm một chặp nữa, rồi mới bằng lòng rời đi. Hạ Diệp ngồi ở một bên nhìn, chờ tới lúc mọi người đi rồi mới nói với Lương Duy: "Rất xuất sắc nha thầy Lương, thảo nào cậu lại được hoan nghênh như thế."

Lương Duy thu dọn đồ đạc và tắt các thiết bị nghe nhìn, anh chẳng hề ngẩng đầu lên đáp: "Không phải là cậu muốn đi dạo à? Sao vẫn còn ở đây."

Ngươi muốn đuổi lão tử đi đương nhiên lão tử sẽ càng không thể đi rồi, Hạ Diệp nghĩ thầm trong lòng, hứ!

"Chẳng phải là vì nghe giảng tiết của cậu sao, tôi không nỡ đi đó."

Vốn tưởng rằng Lương Duy sẽ lại ghét bỏ mình, không nghĩ rằng anh chẳng hề nói gì, mà chỉ tay chân thành thục cất gọn đồ đạc, nói: "Vậy cùng nhau ăn cơm tối không?"

"Được đó." Hạ Diệp không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng, chẳng hề để ý tới Lương Duy lúc cúi đầu, ánh mắt anh trong tích tắc trở nên u ám.

Kết thúc hai tiết dạy của Lương Duy, tới lúc tan học đã đến 6 giờ, hiện tại ngày ngắn cho nên bên ngoài cũng đã tối, Hạ Diệp còn cho rằng nhất định đối phương sẽ dẫn mình đi ăn ở căng tin của trường, không ngờ Lương Duy lại lái xe đưa cậu ra bên ngoài trường rẽ trái quẹo phải một hồi, rồi dừng ở trước một quán ăn Nhật vô cùng quen thuộc.

"Hử?!" Hạ Diệp đứng trước cửa quán, "Sao cái quán này nhìn quen mắt thế nhỉ?"

Lương Duy đẩy của bước vào trước: "Đây chẳng phải là quán ăn mà cậu thích nhất hay sao?"

"A, đúng là tôi rất thích ăn ở quán này, mà nó tu sửa biển hiệu, ngay cả tên cũng đổi nên căn bản là tôi chưa nhận ra, chỉ nhớ được đại khái vị trí của nó."

"Ừ, vẫn là ông chủ cũ thôi, mùi vị không hề thay đổi."

"Lợi hại nha anh Lương, cậu lại còn nhớ được tôi rất thích quán này, xem ra..."

"Gì? Xem ra cái gì?"

"Không, không có gì."

Hạ Diệp vốn định nói 'Xem ra cậu cũng không ghét tôi đến thế ' , nhưng cảm giác quá quái đản, đó không phải là điều cậu nên nói ra thành lời.

Lương Duy cũng không truy hỏi, hai người theo nhân viên phục vụ tới chỗ ngồi, Lương Duy để Hạ Diệp chọn món, cậu cũng chẳng khách khí, chọn món sushi (1) mình thích ăn, sashimi (2) và hàu nướng (3), Lương Duy bổ sung thêm thịt bò bít tết Teppanyaki (4) và rượu sake ngọt (5).

"Phải nói rõ trước, tôi không uống rượu đâu đấy." Hạ Diệp biết tửu lượng của mình, chỉ cần hai ly vang đỏ thôi cũng có thể khiến cậu say mèm.

Lương Duy không lạnh không nhạt đáp: "Tôi cũng chẳng muốn cậu uống, cậu say tôi lại còn phải đưa cậu về, tự tìm phiền phức."

"Ầy," Hạ Diệp lấy tay chống đầu, khuôn mặt buồn bực nhìn Lương Duy, "Rốt cuộc là tôi đã đắc tội gì với cậu, mà tại sao cứ nhìn thấy tôi là cậu khó chịu vậy hả?"

Tay Lương Duy ngừng lại, anh hơi cụp mắt, nói: "Không có, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

"Ồ, thật là do tôi suy nghĩ nhiều sao, cậu chẳng ghét những người khác, chỉ ghét có mỗi mình tôi."

"Thật à," Lương Duy khẽ cười, nhìn cậu đáp, "Cậu có thể hiểu là yêu càng sâu thì đòi hỏi càng nhiều."

Hạ Diệp: "..."

Yêu càng sâu thì đòi hỏi càng nhiều cái cmn ấy.

"Có phải cậu dạy bảo học sinh thành quen rồi không, cái kiểu xem ta đây đang tản mạn ra sự đức hạnh, nhìn thế nào trông cũng ngứa mắt lắm ấy?"

Lương Duy không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ lấp lửng sao cũng được mà đáp: "E là thế."

Xí!

Đồ ăn được bê dần lên, làm cho hai mắt của kẻ tham ăn Hạ Diệp tức khắc phát sáng, tạm thời buông tha việc tính toán chuyện kia với anh, cứ ăn trước đã.

Hạ Diệp ăn rất vui vẻ, người ngồi đối diện cậu lại giống như không muốn ăn chút nào, ăn được một miếng Sushi rồi không động đũa nữa, chậm rãi mà uống hết rượu ở trong chén.

"Cùng ăn cơm với tôi nên ăn không được ngon miệng à?" Hạ Diệp thấy anh không ăn, liền nói nửa đùa nửa thật.

"Buổi trưa ăn hơi nhiều, vẫn hơi ngấy." Lương Duy nâng chén lên, "Rượu ở đây rất ngon, rất tốt để làm đỡ cảm giác ngấy."

Lần đầu tiên Hạ Diệp nghe thấy nói uống rượu để đỡ ngấy, nhưng nghe Lương Duy nói rượu ở đây rất ngon, vị giác ở trong miệng lại không kìm lại được mà liên tưởng tới cái vị chua chua ngòn ngọt của cocktail pha, nhất thời nước bọt lại tứa ra, nói: "Cho tôi một chút uống thử."

Lương Duy lấy cái chén nhỏ ở trước mặt cậu rót ra một ít rượu để Hạ Diệp nếm thử, thật sự uống ngon đến sướng miệng, Lương Duy hỏi: "Uống ngon chứ?"

"Ừm, không tồi, rất ngon."

Lương Duy huơ huơ cái bình sứ trắng trong tay: "Có muốn uống thêm một chút không?"

Hạ Diệp cũng không cự tuyệt.

Sau đó cậu không hề phụ sự mong đợi của mọi người... uống đến say mèm.

Có lẽ là vì nồng độ cồn không cao, nên nói là uống nhiều nhưng đầu óc của cậu vẫn còn giữ lại được chút ý thức. Hạ Diệp cảm nhận được Lương Duy đỡ mình đi trả tiền, rồi còn đỡ mình vào trong xe.

Lương Duy cũng uống rượu, nhìn Hạ Diệp say tới mức ngã trái ngã phải, tốt xấu gì cũng chưa đánh mất lương tâm, liền kêu lái xe thuê tới, đưa Hạ Diệp trở về nhà.

Từ trường học về nhà của Hạ Diệp có hơi xa, xe mới đi chưa bao lâu thì tia ý thức sau cùng của Hạ Diệp cũng đều bị cắt đứt, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Cũng chẳng biết là cậu ngủ được bao lâu, xe dường như đã dừng lại, Hạ Diệp nghe được tiếng Lương Duy trả tiền cho người lái xe thuê, còn lịch sự nói một tiếng cảm ơn, và cả những tiếng động khác như là khi xuống xe rồi đóng cửa, toàn bộ quá trình ấy âm thanh đều không lớn, lại đánh thức được Hạ Diệp.

Thế nhưng Hạ Diệp không muốn mở mắt ra ______ cậu vẫn muốn ngủ nữa.

Lương Duy cũng không gọi cậu dậy.

Mặc dù đầu không được tỉnh táo, cũng có thể ngủ mất bất cứ lúc nào, nhưng Hạ Diệp cảm nhận Lương Duy đang nhìn mình.

"....."

Loại yên tĩnh này là một quá trình rất giày vò, cơn buồn ngủ và cảm giác say của Hạ Diệp đều tan đi từng chút một, dần dần tỉnh táo lại.

Cái đậu má nó, cái tên này không phải muốn tìm thời cơ để hạ độc cậu đấy chứ, Hạ Diệp cái kẻ mụ mẫm lấy lòng dạ tiểu nhân mà đi so lòng quân tử với thầy Lương.

Cực kì có thể! Dù sao ngày hôm nay thấy tên ấy nhìn cậu khó chịu như vậy, nói không chừng thật sự là muốn đánh cho cậu một trận!

Hạ Diệp nhất thời không dám ngủ, cũng không dám mở mắt, muốn nhìn một chút xem cái vị thầy Lương nhã nhặn này muốn gì, dám động thủ với cậu, thời khắc ấy sẽ vạch trần ra tên này là một tấm gương giáo viên có nhân phẩm bất chính!

Nhưng Lương Duy cũng chẳng làm gì, không khí trong xe yên tĩnh an tường, gần như làm cho Hạ Diệp tưởng Lương Duy chỉ là vì thấy mình đang ngủ, không đành lòng đánh thức mình, bởi vậy mới đang đợi cậu thức dậy.

Lương Duy cũng không có tốt như vậy đi.

"Tiểu Diệp." Lương Duy nhẹ nhàng gọi một tiếng, không giống là muốn đánh thức cậu, trái lại hình như chỉ là muốn thử xem cậu có ngủ hay không thôi.

Hạ Diệp làm giống những gì anh muốn, vẫn cứ nhắm mắt không hề đáp lời, tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất đã giúp cậu làm ra quá trình giả bộ ngủ cực kì nhuần nhuyễn, ngay cả lông mi cũng chẳng động đậy cái nào.

Đúng lúc này, cậu bỗng cảm thấy trên môi mình nóng lên, xúc cảm mềm mại từ môi truyền tới.

Hạ Diệp: "! ! !"

Cái cái cái, cái xúc cảm này, rõ ràng là hôn môi mà!

Đậu cmn má, cậu một tên cực cực cực cực kì thẳng, lại bị một người cùng giới hôn! Mà người cùng giới đấy còn là bạn cùng phòng!

Ý thức được chuyện này, Hạ Diệp suýt chút nữa là phát điên, trong lòng cậu có ngàn vạn con thảo nê mã đã nhảy chồm chồm qua, cảm nhận được tam quan của mình bị đổ nát.

Lương Duy chỉ dừng lại trên môi cậu hai giây rồi rời đi, giữa lúc cậu đang suy tính xem mình nên đúng lúc tỉnh dậy hay là coi như chẳng có chuyện gì phát sinh, thì Lương Duy đã không khách khí vươn tay ra lay cậu dậy: "Này, dậy đi, tới nhà rồi."

Cái tên chết tiệt nhà cậu... Hạ Diệp thật muốn bay lên cho cái tên này một chưởng.

Thế nhưng cậu vẫn nhịn được, giả vờ như mình vừa mới tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt của Lương Duy. Thầy Lương cứ vẫn là bộ dạng thản nhiên chính nhân quân tử, căn bản là chẳng có một chút chột dạ do làm chuyện xấu hay để lại vết tích gì cả.

Khoảng thời gian sau hôm đó, Hạ Diệp có chút thấp thỏm, sợ Lương Duy sẽ nói gì đó với mình, ví dụ như tôi thích em đã nhiều năm, đợi em cũng đã rất nhiều năm vân vân mây gì đó, lúc ấy cậu không biết phải đối phó ra sao cả.

Nhưng mà chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Lương Duy không liên lạc với cậu, cũng không hề xuất hiện trước mặt cậu, thậm chí Hạ Diệp còn hơi nghi ngờ rằng chuyện tối hôm đó là ảo giác sau khi say rượu tạo ra.

Thế nhưng Lương Duy có thể chịu, chứ Hạ Diệp lại không nhịn được, nội tâm rục rịch chộn rộn.

Suy nghĩ một chút, Hạ Diệp bảo trợ lý của anh trai mình mang tới một kịch bản phim, không cần biết kịch bản như thế nào, nhưng nhất định nam ba hoặc nam tư phải có cảnh thân mật (*), hơn nữa còn phải là có đến vài cảnh phim thân mật như thế!

(*) Gốc là '亲热戏' nó không phải chỉ mỗi cảnh giường chiếu mà là các cảnh thân mật mạnh bạo khác như hôn sâu nè, có cảnh cởi đồ vân vân ...

Vị trợ lý bị yêu cầu này của hắn làm cho kinh hãi, vuốt mồ hôi một cái rồi hỏi: "Thế tôi đi tìm cho ngài một kịch bản phim cấp ba có được không ạ?"

"Cút! Tôi đây yêu cầu nghiêm chỉnh, là cái loại đọc một cái là có thể quay thành phim điện ảnh ấy."

"Là thật sự muốn quay phim điện ảnh, hay chỉ là cần kịch bản thôi ạ? Còn vấn đề về bản quyền..."

"Hầy, tôi chỉ lấy để xem một chút thôi, không có sử dụng cho mục đích khác, đừng có nói vấn đề bản quyền với tôi."

Trợ lý dựa theo yêu cầu kỳ lạ của cậu mà thật sự tìm tới một kịch bản, ở trong kịch bản này nam ba có một cô bạn gái xinh đẹp, tình cảm giữa hai người ngay từ đầu đã vô cùng tốt, nhưng dần dần bạn gái của anh ta bị kẻ có tiền mê hoặc, tình cảm dần phai nhạt, lúc mới đầu thì vô cùng thân mật nhưng sau này thì lại thành gần mặt mà cách lòng, cả quá trình đều rất đau lòng.

Nhưng mấy thứ này không phải là trọng yếu, quan trọng là có tận năm cảnh thân mật!

Hạ Diệp rất hài lòng, cậu cuộn kịch bản lại gửi tin nhắn cho Lương Duy: Thầy Lương, gần đây tôi nhận được một vai nam ba phim điện ảnh, tôi đã lâu không diễn xuất cảm thấy cái này không quen được, có thể mời cậu làm người hướng dẫn cho tôi được không?

Không lâu sau Lương Duy đã nhắn lại: Chẳng phải cậu tới công ty của anh trai để làm sao?

Hạ Diệp: Thỉnh thoảng làm tí nghề tay trái, để tích góp thêm ít phí sinh hoạt.

Lương Duy: ....

Hạ Diệp: Hẹn được không!

Lương Duy: Không hẹn được, không rảnh.

Vừa đọc được tin nhắn này, Hạ Diệp có chút không tin nổi, tên ấy vậy mà dám từ chối cậu!

Hạ Diệp: QAQ Anh Lương đừng như vậy mà, sẽ không là lỡ quá nhiều thời gian của cậu đâu, có được không vậy~

Lương Duy: .... Dễ nói chuyện nhỉ.

Hạ Diệp nghĩ mình và Lương Duy sợ là chẳng còn cách nào để giao lưu với nhau, thế nhưng cậu vẫn mặt dày mà nhắn tin 'Quấy rối' Lương Duy, hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý (*), rốt cuộc cũng khiến cho Lương Duy phải đồng ý hướng dẫn cho mình.

(*) Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý '晓之以情动之以理' : Dùng tình cảm để người khác cảm động, dùng lý lẽ để người khác hiểu.

Sẩm tối ngày thứ sáu, Hạ Diệp cầm kịch bản, gần như là đắc ý tới huýt sáo suốt dọc đường đến nhà Lương Duy.

Nhà của Lương Duy cách trường không xa, căn hộ không lớn, tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách, đồ nội thất đơn giản trang nhã, màu sắc thiên về gam lạnh, rất có phong cách của Lương Duy.

Lần đầu tiên Hạ Diệp tới nhà Lương Duy, tò mò nhìn đông nhìn tây. Lương Duy rót một cốc nước lọc cho cậu: "Ở nhà tôi không có loại đồ uống khác, cậu uống tạm."

"Không sao không sao, uống nhiều nước lọc giúp thân thể khỏe mạnh mà." Hạ Diệp bưng cốc nước uống một ngụm, từ khóe mắt có thể thoáng thấy được Lương Duy khẽ cười, cậu cũng không nhịn mà khẽ cười.

Lương Duy nói: "Đưa kịch bản cho tôi."

Hạ Diệp đưa kịch bản qua: "Phần của tôi, tôi đã đánh dấu màu xanh lá rồi."

Lương Duy gật đầu, lật tới những phần kịch bản được dánh dấu màu xanh, Hạ Diệp biết vai diễn này của mình đầu tiên có cảnh kích tình, là kiểu đè bạn gái của anh ta ở trên cửa rồi hôn sâu sờ eo, cảnh đó rất hương diễm.

Quả nhiên, Lương Duy nhíu mày, lật tiếp tới cảnh thứ hai, ở cảnh này nam ba và bạn gái đang ve vãn nhau bằng những lời đường mật, còn kabedon người ta, Lương Duy đọc qua mấy lần, rồi lật qua.

Hạ Diệp cười trộm: "Cái khác thì cũng tàm tạm, chính là ở phương diện diễn mấy cảnh tình cảm và cảnh kích tình thì tôi không diễn được, sẽ bị cực kì cứng nhắc."

"Tôi còn tưởng rằng đó phải là diễn xuất bản sắc của cậu rồi chứ." Lương Duy vẫn không quên khịa cậu.

Hạ Diệp bị nghẹn một chút, sau đó trấn định lại bình tĩnh nhún vai, đáp: "Đúng vậy, lúc mới nhận tôi cũng nghĩ thế, kết quả phát hiện ra cũng không diễn tốt được, chả biết vì sao, thầy Lương, cậu phân tích cho tôi nghe xem đi."

"Trước hết diễn cảnh tình cảm thì phải xuất phát từ trong tim," Lương Duy thật sự bắt đầu nghiêm túc giảng giải, "Với tiền đề cậu đã tốt nghiệp chuyên ngành diễn viên, nếu muốn diễn được chân thành, đầu tiên cậu phải thật sự nhập tâm, đặt mình vào trong hoàn cảnh ấy, thêm nữa, cậu phải đưa vào đó tình cảm của mình, mới có thể cảm hóa người khác, cảm hóa được khán giả của cậu, còn có chính là rất nhiều những chi tiết nhỏ, như bây giờ đang lưu hành có xoa đầu, nhéo má, đều là các cách thức thể hiện tình cảm rất tốt."

Hạ Diệp: "Vậy nếu như diễn xuất không tốt thì phải xử lý thế nào?"

"Không phải là cậu mới nói cũng tàm tạm sao?"

"...." Hạ Diệp bị vạch trần ngay tại chỗ, cũng có chút lúng túng.

May là Lương Duy không tiếp tục truy hỏi chuyện ấy, mà lại bảo: "Trước tiên chúng ta lấy một cảnh để làm mẫu thử trước, tôi sẽ xem tình hình của cậu, rồi sẽ hướng dẫn."

Á hự! Chuyện này đừng có tới chứ! Hạ Diệp hỏi: "Cảnh nào?"

"Cảnh thứ hai đi."

Trong cảnh thứ hai nhân vật của Hạ Diệp phải kabedon bạn gái của mình, cậu đọc nội dung kịch bản, nhanh chóng gật đầu: "Được, ủy khuất thầy Lương rồi, cậu đóng vai Tiểu Lan nhé được không?"

Tiểu Lan chính là tên của người bạn gái.

Lương Duy không có ý kiến, anh cầm kịch bản đứng dậy, hắng giọng một cái, nói: "Anh yêu, mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật của anh rồi, anh muốn được quà gì thế?"

Hạ Diệp không nghĩ rằng Lương Duy có thể nói diễn là diễn liền được ngay, khi anh đọc lời thoại còn có cảm giác của một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, cũng rất là... mới mẻ nha.

Hơi chậm mất nửa nhịp Hạ Diệp mới vươn tay ra kabedon Lương Duy ở trên tường, đáng tiếc là vóc người của cậu có thấp hơn Lương Duy một chút, nên cái điệu kabedon này trông có vẻ hơi đặc biệt buồn cười, cậu phải nhịn lại, nói: "Đương nhiên là anh muốn..."

'Tiểu Lan' đang bị kabedon không kìm lòng được nuốt nước bọt xuống một cái: "Anh muốn gì cơ?"

"Muốn..." Hạ Diệp cố ý kéo dài giọng, rồi đột nhiên hôn một cái lên má Lương Duy, nhẹ giọng trêu ghẹo, "Muốn em đó."

Lương Duy: "...."

"He he he, cái chi tiết đó của tôi có giỏi không?"

Lương Duy lạnh mặt đẩy cậu ra, ném kịch bản đi, nói: "Ngoại trừ cái đó, từ đầu đến cuối không hề nhập vai một chút nào, hoàn toàn không thể nói đến hai chữ diễn xuất được, cậu đem toàn bộ kiến thức thời đại học trả lại cho giáo viên rồi, với cái kĩ năng diễn xuất này của cậu, tại sao lại muốn đi phá hỏng kịch bản phim của người ta?"

Đối mặt với một Lương Duy đột nhiên nghiêm túc như vậy, Hạ Diệp nhất thời có chút chột dạ, "Không, không nghiêm trọng đến vậy chứ, tôi vừa mới nãy còn chưa vào vai."

"Xin lỗi," Lương Duy lại nói tiếp, "Tôi không có cách nào để hướng dẫn cho cậu được, cậu đi tìm giáo viên khác đi."

"..." Tình huống gì đây, tại sao lại cảm thấy Lương Duy đột nhiên tức giận vậy, có hôn má một cái thôi mà, không cần phải nghiêm trọng vậy chứ, hôm trước tên này còn hôn trộm lên môi cậu đó!

Hạ Diệp vẫn muốn giãy dụa một chút, muốn diễn lại lần nữa để chứng minh bản thân, nhưng Lương Duy chẳng nói lời nào đã hạ lệnh đuổi khách, tính tình Hạ Diệp cũng nóng nảy, nếu đối phương công khai muốn đuổi người, vậy thì cậu cũng đi luôn mà không ngoảnh đầu lại.

Lương Duy đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn Hạ Diệp đi xuống dưới lầu, vào trong xe rồi lái đi, khóe miệng anh liền khẽ cong lên.

Là một giảng viên sắp được thăng chức lên thành phó giáo sư của khoa nghệ thuật, cho nên thực ra ngày đó Hạ Diệp say rượu nhưng sau đấy thì chỉ cần liếc mắt một cái anh đã biết cậu đang diễn rồi, nụ hôn kia cũng là cố tình để cho cậu biết.

Hạ Diệp là một thẳng nam chân chính, vẫn luôn thích con gái, bởi vậy mà Lương Duy vẫn luôn chôn giấu tình cảm này ở nơi sâu nhất trong nội tâm mình, không để cho cậu biết. Giở trò để cậu uống say, thực ra cũng chỉ là thừa dịp khi cậu say có thể ngắm nhiều thêm một chút, vừa hèn hạ vừa đáng xấu hổ.

Nhưng trong một khắc kia, anh đột nhiên muốn biết nếu như Hạ Diệp biết được anh thích cậu, thì cậu sẽ có phản ứng thế nào.

Dường như Hạ Diệp đã không khiến anh phải thất vọng.

Dựa theo những gì mà anh hiểu về Hạ Diệp, lần này Hạ Diệp không lôi ra được điều gì từ anh, khẳng định sẽ không bỏ qua, không ngừng kiên trì với các loại mưu kế của mình.

Vậy... thì đánh cược một lần đi, ai mà không muốn được ở bên cạnh người mình thích cả đời chứ.

*

Kế sách thất bại, Hạ Diệp thở hồng hộc trở về nhà, trong lòng vô cùng khó chịu.

Lại có hơi không cam lòng, trái lại cậu còn sinh ra chút niềm vui của việc tự ngược, Lương Duy càng dùng khuôn mặt lạnh lùng đó với cậu, cậu càng muốn cạy lớp vỏ cứng ấy ra xem rốt cuộc bên trong là như thế nào.

Hết chương 75.

(1) Sushi



(2) Sashimi



(3) Hàu nướng



(4) Bò bít tết Teppanyaki



(5) Rượu Sake đựng trong bình sứ




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com