Trong lúc Hạ Diệp vẫn còn đang tìm cơ hội để trêu chọc Lương Duy, thì cơ hội đã tự mình tìm tới.
Đợt Nguyên Đán, một người bạn của cậu tổ chức bữa tiệc, phải rất muộn mới kết thúc, chờ tới khi Hạ Diệp về tới nhà đã là 11 giờ đêm, đến lúc muốn mở cửa thì cậu mới phát hiện: Không mang theo chìa khóa nhà.
Thật ra cũng có chìa khóa dự phòng, chỉ là cái chìa khóa đấy lại ở bên nhà anh trai Hạ Diệp, nếu bị anh ấy biết được chuyện cậu vẫn ngoan cố không thay đổi việc cậu đi về nhà muộn thế này, lại còn sơ ý quên mang theo chìa khóa nhà, thì nhất định sẽ gọt cậu một trận, Hạ Diệp cũng đâu có ngu mà đi tìm chửi.
Vốn cậu tính tới nhà ba mẹ ở một đêm, nhưng ra tới ngoài, bị gió lạnh thổi qua một trận, đầu óc tỉnh táo lại: Lúc này hẳn là cậu nên đi tìm Lương Duy, cơ hội tốt trời ban như vậy, không thể bỏ phí được.
Nghĩ tới đó, Hạ Diệp liền lôi điện thoại ra gọi cho Lương Duy, cậu cũng không ngồi vào trong xe, nên đã bị gió đông buổi đêm thổi cho rét run cầm cập.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
"Alo." Trong điện thoại vẫn truyền tới giọng nói thanh lãnh trước sau như một của người nọ, "Có chuyện gì?"
"Ấy, anh Lương, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi đấy chứ?"
"Tôi vẫn chưa ngủ."
"Ồ, vậy là tốt rồi," Hạ Diệp chà hai tay với nhau, lạnh run mà nói, "Tôi quên mang theo chìa khóa, đang bị nhốt ở bên ngoài, quên mang cả thẻ căn cước rồi, không có cách nào để đi thuê phòng ở ngoài cả, thế nên, tôi có thể qua chỗ cậu trú tạm một đêm được không?"
Lương Duy trầm mặc, Hạ Diệp lập tức nói: "Nếu như bất tiện thì để tôi tìm biện pháp khác, shh, lạnh quá, cái thời tiết quái quỷ này, tuyết sắp rơi rồi thì phải, hắt xì."
Hạ Diệp vừa nói xong, trong lòng còn âm thầm tặng cho bản thân một điểm khen ngợi.
Quả nhiên, Lương Duy ở đầu kia liền bảo: "Cũng không có gì là bất tiện, nhưng mà nhà tôi không có hai giường, cậu qua đây sẽ phải ngủ trên sofa."
Nhà Lương Duy chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng là phòng ngủ chính, cái còn lại đã được trưng dụng làm thư phòng, đúng thật là không có chỗ cho khách ngủ.
"Không sao không sao, tôi có thể ở tạm được, tôi qua luôn đây."
"Ừ."
Từ nhà Hạ Diệp tới nhà Lương Duy mất 40 phút đi xe, chờ tới lúc cậu tới được nhà anh, thì bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi thật rồi, nhưng Hạ Diệp chính là điển hình của kiểu người thời trang phang chết thời tiết, mới chỉ đi từ chỗ đỗ xe lên nhà của Lương Duy thôi, tay chân đã cóng đến cứng đờ lại.
Lương Duy mở rộng cửa để cậu vào, nhìn thấy Hạ Diệp run lẩy bà lẩy bẩy, câu đầu tiên đã nói: "Cậu bị lạnh đến độ rụt cổ ôm tay thế kia, trông cũng rất có phong độ của gấu chó đấy."
"...." Cmn cậu mới là gấu chó!
Đối mặt với sự châm chọc của Lương Duy, Hạ Diệp đang ăn nhờ ở đậu phải phát huy sự nhẫn nãi lớn nhất của cả đời mình, cười mỉm một cái đáp: "Không phải là có máy sưởi rồi đây sao, tuổi trẻ ngông cuồng, dù có bị lạnh một chút thì cũng hoàn toàn chẳng có chuyện gì cả."
Lương Duy cười khẩy một tiếng: "Vậy không thì cậu ra ngoài kia chịu lạnh thêm 10 phút nữa đi rồi vào."
"Đừng đừng đừng," Hạ Diệp sợ Lương Duy sẽ thật sự đuổi mình ra ngoài, vội vàng nói, "Tôi nói đùa thôi mà, trên người tôi đều là mùi rượu với thuốc lá, có thể cho tôi mượn phòng tắm để dùng một chút không?"
"Rất không khéo là cái bình nước ở phòng tắm bên ngoài này bị hỏng rồi, còn chưa sửa."
"... Vậy mượn phòng tắm bên trong phòng cậu? Không ngại chứ anh Lương, trước đây chúng ta đều dùng chung một phòng tắm công cộng mà ha ha ha." Hạ Diệp cảm thấy mình cười có chút như 250 (ngu ngốc) ấy.
Cái kịch bản này hơi sai sai nha, sao nhìn vào cứ như cậu đang theo đuổi Lương Duy thế.
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu không tình nguyện nhưng lại không thể từ chối của Lương Duy, lại cảm thấy vô cùng sáng khoái.
Lương Duy tìm cho cậu một cái khăn mặt mới, còn có cả quần lót và đồ ngủ mới, Hạ Diệp cũng chẳng khách khí nhận lấy, sải bước đi vào phòng tắm ở bên trong phòng của Lương Duy. Phòng tắm bên trong của anh vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, gạch men lát trên tường không có một vết bẩn, trắng bóng sáng loáng, rất có phong cách của Lương Duy.
Thế nhưng trên bồn rửa mặt thì có rất nhiều các loại chai chai lọ lọ, nào là sữa rửa mặt rồi dưỡng da các loại đầy đủ hết, có thể thấy được thầy Lương bình thường cũng là một trải chuốt boy.
"Muộn tao."
Hạ Diệp nhỏ giọng thầm thì, từ phòng tắm cho tới đồ dùng trong phòng tắm của người ta đều thị gian (*) một lượt, rồi mới cởi quần áo để tắm.
(*) Thị gian '视奸': 视 nghĩa là nhìn, còn gian trong từ gian dâm ớ.
Lương Duy đưa cho cậu đồ ngủ cũng rất có phong cách của bản thân, chính là cái loại đồ ngủ có màu xám kẻ caro rất truyền thống rất thường thấy, thoạt nhìn cổ lỗ sĩ lại còn âm trầm, một chút thẩm mỹ cũng chẳng hề có.
Thế nào mà nhìn cách đối nhân xử thế của Lương Duy, còn rất biết tự chỉnh lý bản thân, mà đồ ngủ lại xấu như của thẳng nam vậy.
Hạ Diệp mang theo vài phần ghét bỏ mà mặc áo vào, tới lúc bắt đầu mặc quần ngủ, thì mới mặc vào được một nửa cậu đã rất vui vẻ mà bị... chuột rút. Thể chất của Hạ Diệp thiên về lạnh, bình thường lúc bị lạnh sẽ cực kì dễ bị chuột rút.
Đặc biệt những lúc đi giày hay mặc quần, tư thế không thích hợp một chút thôi, thì kiểu gì cũng phải bị cho mà xem.
Cái chân trụ của Hạ Diệp đột nhiên bị chuột rút, đau đến nỗi đứng không nổi, cái chân còn lại vẫn đang ở trong ống quần nên hoảng loạn muốn mau chóng chống xuống đất để đỡ lấy cơ thể, nhưng lại bị vướng ở trong quần, Hạ Diệp đứng không vững, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, may là đúng lúc bám được vào bệ rửa mặt, nhưng mấy thứ chai lọ ở trên đấy lại bị cậu gạt rơi hết xuống đất.
Tiếng động rất lớn, Lương Duy ở bên ngoài phòng tắm nghe thấy liền nghĩ Hạ Diệp bị làm sao, lập tức vọt tới mở cửa xông vào ____ vua hố hàng Hạ Diệp cũng không khóa cửa.
"Làm sao thế?" Lương Duy nhìn thấy cậu đang bám lấy bệ rửa mặt, quần mới chỉ mặc được một nửa, lộ ra cặp đùi trắng nõn, anh chỉ trầm mặc một chút, rồi liền khom lưng bế Hạ Diệp lên.
"Ấy, không cần bế, tôi chỉ bị chuột rút thôi... Này."
Lương Duy làm như không nghe thấy, ôm cậu ra khỏi phòng tắm, cái quần ngủ mới mặc được một nửa vẫn treo trên đùi cậu, vô cùng buồn cười.
May mà Hạ Diệp da mặt dày, muốn đỏ mặt cũng không được, đệt mợ, cái này là vứt luôn mặt mũi rồi.
Lương Duy bế cậu lên giường, chân của Hạ Diệp vẫn còn đang bị chuột rút, cậu từ trên giường nhảy xuống: "Shh, tôi không ngồi, để tôi đứng đi, ngồi càng khó chịu."
Cậu vừa đứng dậy, cái quần ngủ triệt để trượt một cái rơi thẳng xuống dưới đất.
Nhưng mà Hạ Diệp không lo được nhiều như thế, lần này khí thế của chuột rút tới ào ạt, toàn bộ chân cậu đều đau nhức khó chịu, Hạ Diệp dùng sức đá đá chân, muốn giảm sự đau đớn lại, nhưng cũng chẳng có cái cmn tác dụng gì, chân vẫn cứ đau đớn lợi hại như cũ, khiến người ta phát điên.
"Shhh đau chết mất."
Hạ Diệp hít mũi một cái nói, là đau thật, cậu khó chịu cúi người xuống, muốn xoa bóp cái chân đang bị chuột rút.
"Để tôi." Lương Duy ngồi xổm xuống trước cậu, xoa bóp cái chân đang bị đau của Hạ Diệp, "Đừng nhúc nhích."
"Tôi đau."
Lúc chân bị chuột rút đã nghĩ kìm lòng không được muốn đá chân hoặc là bước mấy bước, muốn làm một cái gì đó chứ không phải đứng yên hoặc ngồi một chỗ nào đó, nhưng trái lại càng đau đớn muốn chết.
"Sẽ đỡ nhanh thôi."
Tay Lương Duy rất nóng, nắm lấy phần bắp chân lạnh lẽo bị lộ ra ngoài kia, cố hết sức giúp cậu xoa bóp bắp chân, sức của tay anh rất lớn, chỉ một lát sau phần da trắng nõn của Hạ Diệp đã bị chà xát thành một mảng đỏ lớn, thế nhưng hiệu quả lại rất nhanh chóng, chân cậu dần dần rất nhanh đã hết đau.
"Được rồi." Không còn bị chuột rút nữa, Hạ Diệp thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống giường, cái cảm nhận bị chuột rút này thật sự là đau không ai ngờ.
Lương Duy xoa bàn tay, cảm thụ chút xúc cảm còn đọng lại. Hạ Diệp thuộc về kiểu người tương đối ít lông, lông ở chân cũng không dài, xúc cảm rất đặc biệt... Nhẵn nhụi trơn bóng, cũng không phải là rất tốt.
Khom lưng nhặt cái quần ngủ bị vứt dưới đất lên, Lương Duy lại thâm sâu liếc cặp đùi đẹp đẽ thon dài của Hạ Diệp, bởi vì vừa mới trải qua một trận đau nên da có hơi hồng hồng, anh đưa cho cậu, nói: "Mặc vào đi, đừng để bị lạnh rồi lại chuột rút."
"A, cảm ơn nhé."
Hạ Diệp nhận lấy cái quần rồi mặc vào, trong lúc nhất thời cả căn phòng trở nên yên tĩnh, Hạ Diệp cũng không nghĩ mọi việc lại diễn biến thành cái dạng này, xấu hổ vô cùng, cậu liền tìm lời để nói, "Không ngờ là đối phó với cái bệnh chuột rút này cậu cũng khéo tay đó."
Lương Duy sẽ không nói là vì lần ấy anh thấy Hạ Diệp đăng trong vòng bạn bè là nửa đêm bị chuột rút đến tỉnh cả ngủ, đau đến chết đi sống lại, vậy là liền theo bản năng tìm hiểu xem khi bị chuột rút thì phải làm gì, ai ngờ nó lại thực sự phát huy tác dụng chứ.
"Trước đây có xem qua một ít sách về phương diện y khoa, nên có chút ấn tượng." Lương Duy thuận miệng bịa chuyện.
"Cậu còn nghiên cứu cả về y nữa cơ à, thầy giáo đúng là thầy giáo, đọc lướt qua thôi mà thật sự cũng biết nhiều như vậy."
"Buồn chán thì đọc thôi." Lương Duy đáp, rồi anh đứng dậy đi vào phòng tắm thu dọn đống đồ mà Hạ Diệp đã gạt đổ.
Mặc dù chân của Hạ Diệp giờ không còn bị chuột rút nữa, nhưng vẫn còn có chút di chứng, đau đến phát hoảng, cậu sợ lại bị thêm lần nữa, nên cũng không dám quá phận đi đung đưa cái chân kia nữa.
"Buổi tối cậu ngủ ở đây đi," Sau khi Lương Duy thu dọn xong thì đi ra, nói với Hạ Diệp, "Ga giường và chăn đều mới giặt hai ngày trước."
Đột nhiên đối mặt với một Lương Duy hữu hảo như vậy, Hạ Diệp có chút không quen, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tôi ngủ ở sofa được rồi."
"Đừng có cãi, vạn nhất nửa đêm cậu lại bị chuột rút, ai không biết còn tưởng tôi ngược đãi cậu." Lương Duy đứng dậy, lấy một cái chăn dày từ trong tủ ra, "Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói rồi, anh đi ra mà chẳng quay đầu lại, nhưng vẫn săn sóc giúp cậu đóng cửa phòng. Hạ Diệp sờ sờ mũi, không thể làm gì khác hơn là nằm xuống giường của Lương Duy.
Mùi hương trên giường và mùi hương trên người Lương Duy y hệt nhau, tươi mát dễ ngửi, Hạ Diệp vùi mình vào trong chiếc chăn mềm mại thoải mái, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt, mọi chuyện hình như có hơi thoát khỏi sự khống chế.
Hơn nữa, đối mặt với Hạ Diệp không mặc quần, hình như Lương Duy cũng chẳng có mấy phản ứng, nếu như cậu mà thấy người mình thích đang chỉ mặc mỗi quần lót đứng trước mặt mình, không nói đến việc khoa trương như bị chảy máu mũi, thì nhất định cũng sẽ là mặt đỏ tim đập nhanh, thậm chí là không kiềm chế được phản ứng của thân thể.
Nhưng Lương Duy, hình như có chút quá mức tỉnh táo.
Lẽ nào buổi tối hôm đó thật sự là ảo giác của cậu, không phải là thế.
Có lẽ, Lương Duy là một ừmmm ...
Hạ Diệp cũng bị ý nghĩ của mình chọc cười, suy nghĩ lung tung không được bao lâu, cậu liền vùi trong chăn tràn đầy mùi hương của Lương Duy mà chìm vào giấc mộng.
Còn Lương Duy đang ở bên ngoài thì bị mất ngủ, cặp đùi trơn bóng của ai đó cứ một mực xoay vòng trong đầu anh, xúc cảm còn vương lại trên tay cũng rất rõ nét, làm người ta cứ mê muội lưu luyến mãi.
Suy nghĩ một lúc, thầy Lương đã không kiềm chế được đầu óc mà bắt đầu mở máy, cuối cùng nhịn không nổi nữa phải xốc chăn đi vào trong phòng tắm.
Một đêm khó nói thành lời.
Ngày hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài được bao phủ bởi một mảng trắng xóa, hiếm khi mới có được một ngày Hạ Diệp dậy sớm, cậu tùy tiện khoác một chiếc áo lên trên lớp đồ ngủ, rồi bước ra ngoài phòng khách, lại phát hiện Lương Duy đã dậy từ sớm để làm đồ điểm tâm.
Ngửi được mùi thơm truyền ra từ trong phòng bếp xộc tới, Hạ Diệp ló đầu ngó vào bên trong: "Đang nấu cái gì mà thơm thế?"
"Trứng rán." Lương Duy đáp lại ngắn gọn, "Ở bên bàn trà đằng kia có bàn chải đánh răng mới đấy."
Người cứ quẩn quanh trong mộng cả đêm hôm qua giờ gần trong gang tấc, Lương Duy nắm thật chặt cái xẻng lật trong tay, đáp: "Không cần cảm ơn."
Hạ Diệp huýt sáo đi vào đánh răng rửa mặt, Lương Duy nghe động tĩnh từ chỗ cậu, im lặng cười cười, buổi sáng như thế này tỉnh dậy có thể thấy được đối phương, đồng thời còn chuẩn bị bữa sáng cho người ta, so với trong tưởng tượng của anh thì còn tuyệt vời và phong phú hơn nhiều, ngay cả đầu ngón tay cũng tràn đầy hơi thở ấm áp.
Chuyện này kéo mối quan hệ của hai người họ gần lại đôi chút, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhắn tin trò chuyện đôi câu, điều này làm cho Hạ Diệp cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Cũng giống... Trước đây lúc theo đuổi hoa khôi của trường đại học thì lúc đầu cô nàng cũng rất xa cách Hạ Diệp, sau đó bỗng nhiên lại giống như hài lòng mà đồng ý đi ăn cơm với cậu.
Đảo mắt đã qua năm.
Ở thành phố B mới có khu công viên trò chơi vừa mới xây xong, chuẩn bị khánh thành vào mùa xuân này, Hạ Diệp cũng có cổ phần trong khu công viên trò chơi đó, vì vậy vào ngày khánh thành, cậu nhận được hai vé vào cửa từ chỗ anh trai.
Sau khi Hạ Diệp nhận được vé, cậu nghĩ nếu nhắn tin mời Lương Duy đi thì khẳng định sẽ lại bị từ chối, cho nên liền dứt khoát đến trường của anh.
Cậu cũng không thông báo trước cho Lương Duy biết, mà đi thẳng vào trong phòng làm việc, bởi vì lần trước cậu đã tới rồi, cho nên giảng viên chung phòng làm việc với anh có nhận ra cậu, cho rằng cậu đã hẹn trước bởi vậy cũng không ngăn cậu lại, mà để cậu vào trong.
Lương Duy vẫn còn đang lên lớp nên không có đó, ngược lại thì vị hậu bối Vu Gia kia lại đang có mặt ở đây, vừa thấy Hạ Diệp, liền bỏ công việc trên tay xuống, đi qua chào hỏi: "Tiền bối Hạ, anh lại tới tìm tiền bối Lương sao?"
"Ừm," Hạ Diệp sải bước ngồi xuống bàn làm việc của Lương Duy, "Có chút việc."
"Tiền bối Lương anh ấy rất để ý chuyện người khác ngồi vào bàn làm việc của anh ấy, nếu không... anh ra bên ghế sofa ngồi chờ đi ạ?"
Hạ Diệp vẫn vững vàng ngồi ở đó, không có ý di chuyển: "Không sao, cậu ấy sẽ không để bụng đâu."
Vu Gia nói lý do khác thì Hạ Diệp còn có thể cân nhắc một chút, chứ nói là Lương Duy để bụng... Lương Duy càng để bụng thì cậu càng cao hứng đó.
Vu Gia nghe thế, cả người cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, một lát sau, cậu ta đi rót một cốc nước rồi đưa tới cho Hạ Diệp, tiếp đó thì ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt của cậu ta mang theo vài phần phiền muộn, nói: "Tiền bối Hạ, anh và tiền bối Lương thân nhau lắm sao?"
"Cũng... Không tính là quá thân, đợt trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài, đều không có liên lạc gì."
"Ồ, bảo sao, tôi không nghe tiền bối Lương nhắc đến anh."
Hạ Diệp hứng thú: "Mọi người bình thường còn có nói chuyện về bạn bè của nhau nữa à?"
"Cái đó thì không có, nhưng mà không nhớ rõ là hôm nào, hình như là đợt bài luận văn của anh ấy nhận được giải ba, có mời chúng tôi đi ăn, chúng tôi năm người đấu với một mình anh ấy thì mới có thể khiến anh ấy say đến không biết gì nữa, khi đó anh ấy có nói là anh ấy có một người bạn vô cùng quan trọng, còn nói..."
Vu Gia còn chưa nói hết câu, cửa văn phòng đã được đẩy ra, Lương Duy từ bên ngoài đi vào, cắt ngang câu chuyện của bọn họ.
"Ồ, tiền bối Lương tan lớp rồi."
Vu Gia lập tức cắt đứt đề tài này, vốn dĩ Hạ Diệp đang vểnh tai nghe bát quái lại bị một chưởng phun ra cả búng máu, con mẹ nó quay về đúng lúc thế chứ!
Lương Duy gật đầu với cậu ta, vừa nhìn thấy Hạ Diệp, liền hơi dừng bước, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Trong lòng thầy Lương luôn lo lắng tới học trò một ngày cả trăm công ngàn việc, tôi chẳng thể làm gì khác là tự mình tới thôi."
Lương Duy bước tới, bỏ đồ trên tay xuống bàn làm việc, Vu Gia thức thời đi ra, Lương Duy cũng chẳng đuổi 'chim Cuốc đang chiếm tổ chim Gáy' Hạ Diệp ra, mà tự mình ngồi xuống chỗ mới nãy của Vu Gia, nói: "Lát nữa tôi còn có tiết dạy."
Ý là nói ngắn gọn thôi, tôi không rảnh cùng cậu nói mấy chuyện vô nghĩa.
"Tôi đây là đặc biệt tới để báo đáp chuyện lần trước cậu cho tôi ngủ lại."
"Chỉ như một cái nhấc tay thôi," Lương Duy đáp: "Phiền cậu lấy giúp tôi quyển sách kia qua đây."
Hạ Diệp đưa sách qua cho anh, cũng lấy luôn hai tấm vé đi công viên trò chơi từ túi ra: "Kể cả thế, không phải trong khu vực nội thành mới khai trương một khu công viên trò chơi mới sao, tôi nhờ anh trai lấy được hai vé VIP thể nghiệm, tặng một vé cho cậu, cùng đi chơi đi nha."
Hiển nhiên là Lương Duy không có hứng thú: "Đi cái này thì có gì mà vui?"
"Thư giãn một chút đi mà, cả ngày chỉ có đi dạy học, cũng rất vô vị mà phải không?"
"Để tôi suy nghĩ một chút."
"Đừng có suy nghĩ nữa, tôi đi một mình thì buồn chán lắm, tôi từ Úc về được một năm nay, còn chưa có kết bạn tốt được với người nào ở trong nước, hỏi một vòng đều bày tỏ không đi, tôi còn thê thảm hơn cả cải thìa nữa."
Lương Duy: "...."
"Có thể đi được không, thầy Lương? Hay là," Hạ Diệp ghé sát vào nói, "Nếu như thầy Lương có người mà mình muốn đi cùng, vậy thì tôi sẽ đưa hai vé này cho cậu, tôi sẽ gọi cho anh trai chuẩn bị thêm vé khác."
Lương Duy cầm lấy một trong hai tấm vé: "Thời gian cụ thể và địa chỉ, cậu nhắn trong Wechat cho tôi."
"Được." Hạ Diệp đạt được ý định của mình thì cười cười, mà chẳng hề biết có người còn cười vui vẻ hơn cả bản thân cậu.
Công viên trò chơi mới mở cửa thì người kéo đến tương đối đông đúc, để không phải chen chúc với người khác, bọn họ liền chọn một ngày thường Lương Duy không có tiết dạy để đi. Hạ Diệp làm ở ngay tại công ty của gia đình, thỉnh thoảng nghỉ làm thì cũng chẳng có ai dám quản cậu.
Hai người chơi liền mấy trò, rồi đi thẳng tới vòng đu quay cao trọc trời.
"Oa, cái vòng đu quay này đúng là cao trọc trời mà, tôi còn chưa từng ngồi lên cái vòng đu quay nào lớn như vậy, chơi một chút đi, lên trên đó thể nghiệm một chút."
"Ấu trĩ."
"Ấu trĩ? Không phải chứ, có rất nhiều người trưởng thành thích ngồi cái này mà, nhất là mấy đôi tình nhân."
Hạ Diệp đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ tình nhân.
Lương Duy vẫn bất động như núi, đáp: "Tôi ở dưới này chờ cậu, cậu tự chơi đi."
"Đừng mà, tôi không muốn ngồi với người lạ, mà tự mình ngồi thì lại có vẻ vô cùng thê lương."
Tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian như vậy, Hạ Diệp đã hoàn toàn nắm chắc được tính tình của Lương Duy, chính là một tên ngạo kiều, ngoài miệng thì nói không muốn, nhất định phải có người dỗ anh cứ bám riết không rời, thì đến lúc đó mới chịu.
Bởi vậy cậu cũng chẳng hề lo lắng về sự từ chối của anh.
Quả nhiên là Lương Duy lại mềm lòng, vẫn đi cùng cậu lên ngồi trên cái đu quay cao chọc trời kia.
Bọn họ chọn ngồi sát bên cạnh nhau, cabin chậm rãi di chuyển lên trên, vị trí của họ càng ngày càng cao, Hạ Diệp nhìn phòng cảnh phía bên ngoài, cảm thấy trong lòng thoải mái tới không ngờ.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi ngồi lên trên này cùng một người con trai đấy," Hạ Diệp cười nói, "Trước đây cố lãng mạn, chưa từng thưởng thức qua phong cảnh ở bên ngoài."
"..." Lương Duy chẳng phản ứng lại với cậu.
Hạ Diệp đã quen Lương Duy hoặc là ghét bỏ mình hoặc là lạnh nhạt với mình, cho nên cậu tiếp tục nói: "Con gái đều tin là khi vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất mà hôn môi, thì cái gì mà sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau, kết quả thì cũng có ở bên nhau đâu."
Nói những lời này, kỳ thật Hạ Diệp muốn kích thích Lương Duy một chút, hai người tiếp xúc thời gian dài như vậy, cậu căn bản không phát hiện ra Lương Duy đối xử với mình có chỗ nào đặc biệt cả, đều chỉ có cậu là quấn lấy Lương Duy, dây dưa với anh, đã lâu lắm rồi cậu chẳng có gặp gỡ em gái nào cả.
Bởi vậy nếu như Lương Duy vẫn không phản ứng gì, cậu cũng chẳng muốn chơi nữa, không có ý nghĩa gì cả.
Lương Duy tiếp tục im lặng không nói lời nào, Hạ Diệp quay sang nhìn anh một cái, lại phát hiện khuôn mặt anh tái nhợt, rõ ràng thời tiết còn chưa nóng mà trên trán anh đổ đầy mồ hôi.
Hạ Diệp liền hoảng sợ: "Này, không phải là cậu bị sợ độ cao đấy chứ! Sao không nói sớm với tôi."
"Tôi không nghĩ nó lại nghiêm trọng đến vậy." Lương Duy hữu khí vô lực đáp, "Còn bao lâu nữa?"
"Nửa, hơn nửa tiếng nữa."
"..." Khuôn mặt của Lương Duy chính là sống không còn gì luyến tiếc.
Hạ Diệp cũng gấp, vội vàng nắm chặt lấy tay anh, "Đừng sợ đừng sợ, không có gì nguy hiểm đâu, cậu đừng nhìn xuống phía dưới, nhắm mắt vào, cứ tưởng tượng rằng mình đang đứng ở dưới mặt đất."
"Tôi sẽ cố gắng."
Tay của Lương Duy nắm chặt lấy tay cậu, từ sức nắm có thể nhìn ra được hiện tại nội tâm của anh đang khủng hoảng tới mức nào, vừa giống như đây là một loại hưởng thụ, mà giờ cũng thật giống như đang bị giày vò.
Hạ Diệp chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức cái gì phong cảnh bên ngoài nữa, sốt ruột nhìn cái vòng đu quay khổng lồ này chậm chạp leo lên đến chỗ cao nhất.
"Đừng sợ đừng sợ, sắp được hơn phân nửa rồi." Tay còn lại của Hạ Diệp vỗ lấy tay Lương Duy, nói.
"Đến điểm cao nhất rồi à?"
Lương Duy mở mắt ra, Hạ Diệp còn chưa kịp nói ra hai chữ 'Đừng nhìn' thì đã thấy Lương Duy theo bản năng liếc mắt xem khung cảnh ở bên ngoài, kết quả là sắc mặt anh càng tái nhợt hơn, hô hấp cũng gấp gáp theo.
"Cậu không sao chứ, cậu đừng có làm tôi sợ."
"Tôi, tôi hình như hơi khó thở."
Hạ Diệp ngàn vạn lần hối hận vì đã kéo anh lên đây ngồi, nhưng cái đu quay khổng lồ dường như có kêu lên người ta cũng không dừng được, cầu cứu thì có hiệu quả không?
Mắt thấy Lương Duy giống như cá thiếu nước vậy, trong đầu Hạ Diệp liền lóe lên một suy nghĩ, bốn chữ 'Hô Hấp Nhân Tạo' xuất hiện, dưới tình thế cấp bách thì ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống, cậu xoay người lấp kín miệng của Lương Duy.
"..."
Lương Duy hình như có cứng đờ người một chút, được Hạ Diệp tiếp cho một ngụm khí.
Lần đầu tiên tiếp xúc với miệng của một người đàn ông khác, chính khuôn mặt của Hạ Diệp đỏ trước, còn không chờ Lương Duy đang bị vây trong trạng thái thiếu dưỡng khí đến chậm nửa nhịp chất vấn, cậu đã lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi thử hô hấp nhân tạo, cậu có thể thấy dễ chịu hơn chút chưa?"
"Ừm." Lương Duy khe khẽ gật đầu, thoạt nhìn rất suy yếu, Hạ Diệp lại vội vội vàng vàng tiếp tục tiếp khí cho anh.
Cứ như vậy tới tới lui lui đến tầm năm phút đồng hồ, sắc mặt của Lương Duy mới tốt lên một chút, mà vòng đu quay khổng lồ cũng từ từ lên tới điểm cao nhất, rồi lại chậm rãi đi xuống.
Hạ Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng bị sự cơ trí của mình là cho kinh hãi, chuyện này quả thật có thể viết vào trong sách các biện pháp cấp cứu khẩn cấp ấy chứ.
Không biết, nếu như người viết sách giáo dạy các biện pháp biết cậu dùng cách hô hấp nhân tạo như vậy, chỉ sợ là sẽ ngậm một búng máu phun chết cậu.
Đi xuống khỏi vòng đu quay khổng lồ, Hạ Diệp đỡ Lương Duy đi nghỉ ngơi, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, mới nhận ra có chỗ không đúng: Bọn họ... hình như ở điểm cao nhất của vòng đu quay, đã hôn nhau rồi!
Tuy rằng thật ra cậu làm vậy để cứu người, nhưng mà cái tiết tấu này, có hơi quỷ quái quá nha.
"Cảm ơn cậu." Sắc mặt của Lương Duy từ từ khôi phục lại bình thường, uống một ngụm nước, rồi nói với cậu.
"Mới mới, mới nãy tôi hô hấp nhân tạo là vì để giúp cậu, không, không có ý gì khác cả." Hạ Diệp lắp bắp giải thích, vành tai của cậu đến giờ vẫn hơi đỏ.
Lương Duy chỉ nhẹ giọng cười.
Quả thật là anh sợ độ cao, tất cả các triệu chứng đó đều không phải là giả, chỉ là cái hô hấp dồn dập thì hơi khoa trương, anh lúc đó nghe Hạ Diệp nói gì mà khi ở điểm cao nhất của vòng đu quay nên hôn môi, thì liền nghĩ nhân cơ hội ấy giở chiêu với cậu một chút.
Nhưng anh tưởng mình còn tưởng ràng sẽ phải dùng câu gì đó để dẫn dắt đôi chút, kết quả mấy chiêu anh nghĩ còn chưa kịp nói ra, thì Hạ Diệp đã tự mình chui đầu vào lưới.
"Ở trên điểm cao nhất của vòng đu quay hôn tôi, không phải hẳn là cậu nên chịu trách nhiệm à?" Lương Duy nói.
Hạ Diệp: "! ! !"
"Cậu đừng có vớ vẩn." Hạ Diệp lúng túng cười, "Phản ứng lúc đó của tôi là do tình thế cấp bách."
"Ừm," Lương Duy gật đầu, "Tôi biết, tôi chỉ đùa với cậu thôi."
Hạ Diệp: "...."
Lương Duy lại bỏ qua chuyện này giống như chưa có điều gì phát sinh hết, anh hỏi: "Cậu còn muốn chơi cái gì nữa không?"
"Không, không còn, bây giờ thân thể cậu như vậy, cũng không chơi gì được."
"Về chứ?"
"Ừm."
Hai người rời khỏi khu vui chơi, mãi cho tới lúc tách nhau ra, Lương Duy cũng không đề cập đến mấy chữ chịu trách nhiệm nữa, chủ đề hôn môi đó, dường như mới nãy chỉ là một trò đùa vui mà thôi.
Trong đầu Hạ Diệp đầy dấu hỏi, thật sự không nhịn nổi, quyết định phải mở miệng hỏi rốt cuộc là ý của Lương Duy là cái gì.