Lý Quý Hoa cùng Lâm Hồng Anh vốn chỉ định dạy dỗ Trương thị một phen vì cái miệng thối không biết kiêng dè, chẳng ngờ vừa ra tay liền như khai mở một cánh cửa tích oán đã lâu, từng cái tát, từng cú đ.ấ.m như chút hết nỗi uất ức bao năm tích tụ. Hai nàng càng đánh càng hăng, càng đánh càng sảng khoái. Sở Vân Hoà trông thấy thê tử mình ra tay cương quyết như hổ cái bảo vệ con, trong lòng chẳng những không lo sợ mà còn tự hào, thấp giọng nói: “Nương tử ta thật có bản lĩnh! Có ta ở đây, nàng cứ yên tâm mà đánh.” Sở Vân Xuyên đứng bên cạnh cũng thì thào: “Không phải nói thân thể yếu sao? Đánh người mà khí lực chẳng kém ai.” Còn ba hài tử Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo thì sôi nổi hò reo, trèo lên xe ngựa, vung nắm tay cổ vũ mẫu thân, như xem một màn biểu diễn tuyệt vời.
Lão Sở đứng bên khẽ nhíu mày, than nhẹ: “Thôi thôi, đừng gây thêm chuyện, chúng ta đi thôi, không nên ở lại lâu.” Trương thị nằm lăn lộn dưới đất, miệng mắng không ngớt, nhưng người ngoài nhìn vào đều thấy nàng bị đánh cho thê thảm. Lão Sở tuy thấy cảnh này cũng tức giận thay, nhưng xung quanh người đông, lời ra tiếng vào dễ thành thị phi, nên cũng chẳng muốn dây dưa. Lão xua tay: “Đi thôi, đừng chấp nhặt đám người này nữa.”
Nghe phụ thân đã lên tiếng, Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh thu tay lại, phủi bụi áo, miệng lạnh lùng buông một câu: “Lần sau còn dám vung miệng mắng người, ta xé rách cái miệng ngươi!” Nói rồi, hai nàng dìu Tiền thị lên xe, tiếp tục theo đoàn mà đi. Bánh xe ngựa phát ra tiếng kẽo kẹt chậm rãi, rồi dần dần nhanh hơn, hòa vào dòng người đông đúc phía trước. Gia quyến nhà họ Triệu đi xe lừa bám sát theo sau, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng nhìn cảnh vừa rồi. Ai nấy không ngờ rằng mấy nàng dâu nhà họ Sở lại dám thẳng tay đánh người như thế, không nể nang chút nào.
Triệu lão gia quay đầu nhìn về phía sau, nơi Sở Túy Thạch cùng người nhà còn đứng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Ông khẽ lắc đầu, đoạn căn dặn hai nhi tử bên cạnh: “Nhớ kỹ, huynh đệ đồng tâm, đừng để vì lợi nhỏ mà chia rẽ tình thân.” Hai người con gật đầu vâng dạ. Triệu Tiểu Mai chen vào, hờn dỗi: “Cha, còn nữ nhi thì sao?” Triệu Tiểu Tư cười ha hả, trêu: “Sau này có phu quân sẽ lo cho muội.” Cả nhà bật cười, trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương thị bị đánh đến rối bù, quần áo xộc xệch, tóc tai rối như ổ rơm, trên mặt đầy vết móng tay cào, mũi chảy máu, khóe miệng rỉ máu. Bên cạnh, Sở Cẩm Bảo nằm sấp khóc rống, gọi mẹ không ngừng. Lưu thị thấy vậy, tức đến mặt đỏ tía tai, hét lớn: “Con dâu nhà ai mà vô dụng vậy? Mau đứng dậy cõng Cẩm Bảo, muốn để cháu đích tôn nhà ta nằm dưới đất sao?” Trương thị rấm rứt khóc, liếc nhìn phu quân là Sở Túy Khuê đang đứng khoanh tay không đoái hoài, càng uất ức hơn, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Nàng thổn thức nói: “Cha, người đứng nhìn thê tử nhi tử bị bắt nạt, người không thấy đau lòng sao?” Sở Túy Khuê sắc mặt trầm lại, quay sang trách mẫu thân: “Nương, người còn muốn ta bị người ta đánh nữa sao?” Lưu thị cũng bị chọc giận, chỉ tay vào mặt Trương thị: “Ngươi làm mẹ mà đến một đứa trẻ cũng không lo nổi, thật mất mặt.” Quay đầu nhìn xe ngựa nhà nhị phòng đã khuất xa, bà nghiến răng: “Xe ngựa có gì hay, lật nhào xuống hố cho biết mùi!”
Sở Túy Thạch đứng bên nghe vậy cũng thở dài: “Từ nay không được dây dưa với nhà nhị ca nữa. Chúng ta đã bị đánh đến thế này, còn chưa đủ mất mặt sao?” Hắn vốn cũng muốn xin đi nhờ xe ngựa, nhưng bây giờ chẳng những không được, mà còn thành trò cười. Hắn nhìn quanh, sợ dân làng cùng quê bắt gặp, liền thúc giục: “Đi mau, đừng đứng đây nữa!”
Lúc này, hai tỷ muội Đại Ngưu và Nhị Ngưu đã lỉnh đi xa từ lúc nào. Chúng chẳng dám cõng Cẩm Bảo, bèn giả vờ hái rau dại ven đường. Nhị Ngưu thì thào: “Tỷ, nương nhất định sẽ gọi chúng ta về.” Đại Ngưu đáp: “Không sao, hái ít rau là có cớ rồi.” Quả nhiên, phía sau Trương thị la lớn: “Hai con tiện nhân, đi đâu rồi! Mau về cõng đệ ngươi đi!” Mắt bà lóe lên tia dữ tợn, hận không thể lập tức bắt được hai đứa mà đánh cho hả giận.
Gà Mái Leo Núi
Dần dần, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Xe ngựa của nhị phòng họ Sở và xe lừa của nhà họ Triệu nhanh chóng vượt khỏi đám đông, bỏ lại phía sau mớ hỗn độn. Gia quyến lớn nhà họ Sởthì đi theo dòng người, chậm chạp lê bước. Một nhà đi về hướng Nam, một nhà rẽ sang hướng Đông, từ nay chia đôi ngả đường. Có lẽ cả đời này, bọn họ cũng chẳng còn gặp lại nhau nữa.