Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 92:



Tiểu nhị đưa Đỗ Nhược tới hậu viện của tửu lâu, nơi chưởng quầy và đầu bếp đang bàn bạc thực đơn trong ngày. Nghe tiểu nhị thì thầm vài câu vào tai, chưởng quầy liền bước ra ngoài. Nhìn thấy một thiếu nữ dung nhan đoan trang, mặt mày thanh tú đứng trước mặt, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc: sao một cô nương như thế lại đi bán rau? Nghĩ đến tiểu nữ nhà mình cũng trạc tuổi, hằng ngày chỉ thêu thùa trong khuê phòng, ông ta lại càng cảm thấy thương xót.

Nhưng thấy nàng lễ độ, lại có ý cầu thương, ông mỉm cười thân thiện: “Nghe tiểu nhị nói cô nương đến bán rau? Rau đâu? Cho ta xem thử.”

Đỗ Nhược lập tức tìm một chiếc bàn gần đó, nhẹ nhàng đặt giỏ tre lên, mở tấm vải phủ ra. Bên trong là cải thảo xanh mướt, củ cải trắng nõn và khoai tây còn dính bùn đất – tất cả đều vừa được nhổ khỏi đất, tươi rói đến nỗi như còn hơi ấm của mặt trời ban sớm.

Từ trong bếp, một nam nhân trung niên bụng phệ cầm theo muôi lớn bước ra. Đỗ Nhược nhìn qua liền thầm nghĩ: mặt to cổ dày, hoặc là đầu bếp, hoặc là thợ đốt lò.

Người ấy cúi người nhìn kỹ giỏ rau, ánh mắt lập tức sáng rỡ: “Chưởng quầy, rau này từ đâu ra vậy? Tươi hơn cả trong hầm!”

Chưởng quầy mỉm cười: “Cô nương đây mang tới, xem ra còn tươi hơn cả rau nhà mình trồng.”

Đầu bếp gật đầu lia lịa: “Thật vậy! Gần đây rau mà bọn ta nhập vào đều héo, khách phàn nàn không ít. Số rau này đến thật đúng lúc!”

Biết đã thành công bước đầu, Đỗ Nhược mỉm cười hỏi luôn: “Chưởng quầy, rau này ngài định thu vào thế nào?”

Chưởng quầy ngẫm nghĩ rồi đáp thẳng: “Giá thị trường hiện nay ba xu một cân. Rau của cô tươi như thế, ta trả bốn xu một cân, thế nào?”

Đỗ Nhược thấy giá hợp lý, liền gật đầu đáp ứng. Nàng lập tức tiếp lời: “Ta còn có vài trăm cân cải thảo, củ cải và khoai tây, không biết tửu lâu của ngài có thu hết không?”

Chưởng quầy ngẩn người, không ngờ một thiếu nữ nhỏ nhắn như vậy lại có thể có trong tay vài trăm cân rau, vội vàng xua tay: “Ta không chê nhiều, chỉ là… tửu lâu có quy củ, người cung rau cho quán phải giao lâu dài, lại không được bán cho tửu lâu khác.”

Chưởng quầy mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự thử thách – có lẽ ông nghĩ với dung mạo thế kia, nàng sẽ bị nhiều quán tranh nhau lôi kéo. Phải chặn đường sớm thì mới giữ được mối này.

Nghe vậy, trong lòng Đỗ Nhược lại mừng thầm – đây chẳng phải điều nàng đang tìm sao? Trong không gian rau củ vô số, nếu có thể duy trì cung ứng ổn định thì càng tốt.

“Không thành vấn đề,” nàng đáp ngay, “ta có thể giao hàng dài hạn. Nhưng ta có một điều kiện.”

“Cô nương cứ nói.” Chưởng quầy thoáng ngạc nhiên.

“Ta không muốn gối nợ, giao hàng là phải thanh toán ngay,” nàng nói thẳng.

Chưởng quầy hơi do dự. Bình thường họ chỉ tính sổ theo tháng, nhưng nhìn đống rau tươi mơn mởn, cuối cùng ông gật đầu đồng ý: “Được, ta hứa với cô nương.”

Giải quyết xong rau, Đỗ Nhược vẫn chưa vừa lòng. Trong không gian, thỏ rừng và lợn rừng sinh sản như nấm sau mưa. Thỏ thì từng đàn chen chúc, còn lợn rừng thì đẻ từng lứa hơn chục con, giờ số lượng đã vượt quá ba mươi, làm nàng đau đầu không thôi. Nàng thầm nghĩ: chẳng bằng bán bớt đi cho đỡ lo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng liền hỏi tiếp: “Chưởng quầy, không biết quý điếm có thu thỏ sống hoặc lợn rừng sống hay không?”

Chưởng quầy tròn mắt: “Cô nương còn có thỏ sống, lợn rừng sống?”

Đỗ Nhược gật đầu: “Có. Hôm nay ta mang theo mười con thỏ và một con lợn rừng, nếu chưởng quầy có hứng thú, có thể xem hàng.”

“Thật sự là hiếm thấy!” Chưởng quầy xoa tay, nét mặt đầy phấn khích. “Có thể giao trong ngày chứ? Hoặc dẫn ta đi xem cũng được.”

Gà Mái Leo Núi

Đỗ Nhược hơi ngập ngừng, không tiện dẫn người đi, bèn đáp: “Tốt nhất là đưa đến đây.”

Chưởng quầy đoán ra điều gì, mỉm cười gật đầu: “Cũng được. Cô nương cần xe để chở hàng không?”

“Vậy thì phiền chưởng quầy cho mượn xe ngựa một lát.”

“Không vấn đề gì.” Ông lập tức gọi tiểu nhị đưa nàng ra sân sau dắt xe ngựa.

Đỗ Nhược một mình điều khiển xe ra khỏi cổng sau, chạy về phía cánh rừng nhỏ ngoài trấn. Sau khi chắc chắn xung quanh không ai, nàng liền mở không gian, lấy ra khoai tây, củ cải và cải thảo, từng bó rau vẫn còn rỉ đất tươi, tỏa ra mùi thơm của nắng sớm.

Xếp đầy xe rau, nàng bắt đầu bắt thỏ. May mắn thay, trước đó khi mua gia cầm, chủ hàng có tặng nàng mấy chiếc lồng tre. Nàng thả gà vịt ngỗng trong không gian ra thả dưới gốc cây ăn quả, sau đó dùng lồng trống nhốt mười con thỏ, từng con sạch sẽ béo tốt, lông trắng mượt.

Còn lợn rừng thì hơi vất vả hơn. Nhưng nhờ có không gian, nàng dễ dàng dùng dây trói lại một con lợn rừng to gần bốn trăm cân, đặt vào góc xe.

Xong xuôi, nàng đánh xe quay lại tửu lâu. Lúc này chưởng quầy đang thấp thỏm trong hậu viện, nửa canh giờ đã trôi qua, mà vẫn chưa thấy xe về. Trong lòng bắt đầu hoài nghi: chẳng lẽ nàng ta lừa xe đi mất? Xe ngựa ấy tốn mấy chục lượng bạc chứ ít gì!

Nghĩ vậy, ông liền chau mày, thở dài: “Ai da, mắt ta mờ rồi chăng…”

Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa vọng vào, chiếc xe quen thuộc chầm chậm tiến vào cổng sau. Chưởng quầy thở phào một hơi, sắc mặt giãn ra, nếp nhăn chồng lên nhau khi nở nụ cười.

“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng trở lại rồi!” Ông nhanh chân bước tới, tự tay giữ lấy dây cương.

Nghe ông gọi mình là “tiểu thư”, Đỗ Nhược vội vàng lễ phép giới thiệu: “Chưởng quầy, ta họ Đỗ.”

Nàng mỉm cười nhảy xuống xe, đưa dây cương cho tiểu nhị kế bên.

Chưởng quầy cũng cười tươi: “Được rồi, Đỗ tiểu thư, mời vào trong!”