Mẫu thân xô ta ngã xuống, mắng ta không bằng cầm thú.
Phải, thiên hạ này toàn những người lương thiện.
Cả thành đều ca tụng Mạnh phu nhân hiền lương nhân đức.
Chỉ cần chúng ta ăn ít đi một chút.
Chỉ cần chúng ta không lãng phí của cải.
Chỉ cần chúng ta điều động đủ người.
Chỉ cần mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn, thì nạn đói rồi cũng sẽ qua đi.
Người lệnh cho ta và đệ đệ phát cháo trên phố, để ta tận mắt nhìn thấy bộ dạng của những kẻ ăn không đủ no.
Ta không thấy hổ thẹn, ta chỉ thấy sợ hãi.
Những người đó không nhìn chúng ta như đang nhìn ân nhân.
Họ đang nhìn chúng ta như đang nhìn đồ ăn.
Nhà họ Mạnh dựa vào phụ thân ta mà hưng thịnh, đương nhiên giàu có.
Nhưng dù có giàu đến đâu, cũng không thể nuôi nổi toàn bộ nạn dân trong thành.
Phụ thân sai người đến tìm chúng ta, nhưng mẫu thân từ chối.
Người nói:
"Mạnh gia là Mạnh gia của Vân Xuyên, ta đã là nữ nhân của Mạnh gia, sao có thể vứt bỏ dân chúng nơi đây?"
Từ giây phút đó, ta biết rằng, mẫu thân nhất định sẽ chết.
Mẫu thân ta, lòng tốt của người chính là một loại tàn nhẫn.
Người không hiểu rằng ba mẹ con chúng ta vốn dĩ không đủ sức chống lại thế đạo này.
Người không hiểu rằng mọi việc phải làm từng bước, chỉ vì được bách tính tán dương vài câu mà lâng lâng tự đắc.
Người không chỉ phát cháo đặc, mà còn phát cơm khô.
Người không chỉ chia lương thực, mà còn đem tiền bạc ra bố thí.
Người đem cả trang sức của mình đi cầm cố, dùng bạc cứu tế nạn dân, mua thêm lương thực.
Không có đại quân phụ thân trấn áp.
Không có thủ đoạn sắt thép của phụ thân.
Không có trí tuệ và năng lực của phụ thân.
Người căn bản chẳng làm được gì.
Đêm hôm đó, Mạnh gia phủ bị bao vây, khố phòng bị cướp sạch.
Ta ôm lấy đệ đệ trốn vào giả sơn giữa hồ, mới may mắn thoát khỏi số phận bị ăn thịt.
Hai ngày sau, ta và đệ đệ mới dám bò ra ngoài, đi tìm mẫu thân.
Người chỉ còn thoi thóp một hơi thở, cầm tay ta, dặn dò ta đến Việt Châu tìm phụ thân.
Người bảo ta thề rằng nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ đệ.
Ta nhắm mắt lại, dẫn theo đệ đệ rời đi, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Tên nhóc mập mạp được nuông chiều từ nhỏ giãy giụa, gào khóc, đòi mang mẫu thân đi theo.
Ta không chút nương tay, tát hắn một cái.
Năm ta và đệ đệ tròn một tuổi, chân trời đỏ rực vầng mây, một toán sư từ phương xa ghé qua, xin một chén rượu.
Hồng Trần Vô Định
Hắn chỉ vào ta, nói:
"Nữ tử này không phải người tầm thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn chắc chắn không ngờ rằng, trước khi ta có thể tạo nên một sự nghiệp vĩ đại, đã từng suýt bị nhặt về nấu thành một bữa canh.
Chúng ta không dám tiết lộ thân phận, không dám nói chuyện với ai.
Dọc đường đều là chiến tranh, kẻ c.h.ế.t vì đói rải đầy đường, người sống sót thì hoặc khởi nghĩa, hoặc làm sơn tặc.
Ta dù sao cũng chỉ mới mười tuổi.
Mẫu thân giao phó ta chăm sóc đệ đệ, nhưng ta hoàn toàn không đủ khả năng.
Miễn cưỡng duy trì để không c.h.ế.t đói đã là cực hạn.
Ta bị người ta lừa gạt, bị đánh đập, bị bán đi.
Ta trà trộn vào đám ăn mày, khi vận may đến thì có thể xin được một bữa cơm.
Đệ đệ ta ngồi bên cạnh vùi đầu ăn ngấu nghiến, còn ta thì nhặt một cành cây, viết từng chữ trong "Sử Ký" lên mặt đất.
Có lần đệ đệ bị bọn buôn người bắt đi.
Ta giả vờ bán thân chôn cha, cố gắng lấy lòng đám buôn người, chờ đến khi chuốc say chúng, liền đập gãy chân tay chúng.
Khi quay đầu lại, đệ đệ lùi một bước, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Chúng ta đi qua những dãy núi hoang dã, không biết lúc nào sẽ có một con hổ lao ra, nuốt chửng ta cùng đệ đệ vào bụng.
Ta bắt đệ đệ học thuộc “Thi Kinh”, nói rằng chỉ còn một tháng nữa là đến nơi rồi.
Những đêm thức trắng canh gác, ta thường thì thầm đọc lại một đoạn trong “Mạnh Tử”:
"Vậy nên, trời muốn giao trọng trách lớn lao cho ai, trước tiên sẽ khiến người đó khổ tâm chí, nhọc gân cốt, đói da bụng, nghèo kiết xác, phá vỡ hết mọi kế hoạch của họ. Làm vậy để họ lay động tâm trí, rèn luyện ý chí, nâng cao năng lực mà họ còn thiếu."
Ba tháng lộ trình, chúng ta mất đến hai năm để đi hết.
Ta tận mắt chứng kiến sơn hà rộng lớn, chứng kiến nhân gian phồn hoa, chứng kiến cảnh tha phương lạc xứ, chứng kiến đói kém chiến loạn.
Kẻ nhặt ta lên, tay run rẩy tự tát mình một cái, rồi bật khóc nức nở:
"Xin lỗi hài tử, ta đói quá rồi."
Nhưng nước vẫn chưa kịp sôi, ông ta đã c.h.ế.t ngay bên bếp lửa.
Cô bé ăn xin bên đường bẻ đôi chiếc bánh bao của mình, lén lút đưa cho ta, thì thầm:
"Ta biết trong phố có bọn buôn người, chờ lát nữa ta đưa tỷ đi tìm đệ đệ."
Tên công tử nhà giàu mặc áo gấm, đứng nhìn con ch.ó săn cắn xé người khác, cười ha hả nói:
"Lũ tiện dân mà cũng dám tranh đồ ăn với chó của ta?"
Nữ nhân ôm con nhỏ, lao đầu vào cổng nha môn tự sát.
Tên quan béo tốt, ăn no uống kỹ, bĩu môi nói:
"Thật xúi quẩy."
Ta chẳng còn lý trí, lộn xộn kể hết thảy, trước sau chẳng đâu vào đâu.
Phùng Thanh lặng thinh, đến khi ta nói xong, y phục hắn đã đẫm nước mắt.
Rượu cạn rồi, ta đứng dậy, nói:
"Ngày mai tiên sinh hãy rời đi. Ta sẽ cho mở lại Đại Lý Tự, xét xử lại toàn bộ án cũ. Nếu tiên sinh đồng ý, xin hãy ở lại giúp ta. Nếu không, phu nhân và công tử vẫn đang đợi tiên sinh trở về. Mạnh Ngọc ta vô lễ, mong tiên sinh thứ tội."
Ta xoay người bước đi.
Một lúc lâu sau, từ trong ngục truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào.
11
Ngày hôm sau, ta lệnh mở lại Đại Lý Tự, hộ vệ bên cạnh mặc hắc giáp, gõ vang trống Đăng Văn trước cổng nha môn.
Ta nói với bách tính đang đứng vây quanh:
"Nếu có oan tình, có thể đánh trống kêu oan."
Nhưng dân chúng chỉ đứng nhìn, cúi thấp đầu, không ai dám ngẩng lên đối diện với ta.