Mạnh Ngọc

Chương 11



Bỗng có người hô lớn:

 

"Phùng lang quân tới rồi!"

 

Lời này vừa dứt, đám đông lập tức sôi trào như nước đổ vào chảo dầu nóng.

 

Phùng Thanh khoác y phục Đại Lý Tự Khanh, mão quan chỉnh tề, chậm rãi bước tới, phong thái chính trực, đoan trang.

 

Hắn là thanh quan liêm chính, là thư sinh một lòng vì nước, là vị thanh thiên trong lòng bách tính.

 

Phùng Thanh đứng đó, hướng về bách tính hành lễ nghiêm cẩn.

 

Hắn không cần nói gì, chỉ cần hắn ở đây, dân tâm tự khắc nghiêng về phía hắn.

 

Hắn là quan tốt.

 

Nhưng không ai tin những quân sĩ mặc hắc giáp bên cạnh ta là người tốt.

 

Cũng không ai tin ta là người tốt.

 

Thậm chí có vài kẻ thư sinh lớn tiếng quở trách, chỉ trích hắn phản bội lời thề thuở trước, nay bội bạc đổi lòng, xu nịnh kẻ cường quyền.

 

Không cần ta ra tay, dân chúng đã xông lên đánh gã thư sinh kia đến mặt mũi đầm đìa, rồi lặng lẽ bỏ đi.

 

Bọn họ thấy ta không cản trở, có lẽ trong lòng yên tâm thêm vài phần, tuy vẫn không dám lớn tiếng nói chuyện, nhưng những lời bàn tán khe khẽ thì ngày một nhiều.

 

Ngày thứ nhất, không ai dám gõ trống.

 

Ngày thứ hai, một cô nhi tố cáo ác bá Đông Nhai cưỡng đoạt gia sản, ép nàng làm thiếp.

 

Ngày thứ ba, một kẻ bán hoa bên đường tố cáo gia nô phủ tướng quân phóng ngựa giữa phố, cùng chủ nhân coi mạng người như cỏ rác.

 

Đến ngày thứ tư, người kéo đến đông như trẩy hội.

 

Ta cho mở cổng Đại Lý Tự suốt mười ngày, ai có oan khuất đều có thể gõ trống kêu oan.

 

Những quầy viết cáo trạng trước cổng nha môn xếp hàng dài dằng dặc, quân đội dưới trướng ta canh gác xung quanh, nếu phát hiện oan tình xác thực, lập tức phối hợp với quan sai đến điều tra.

 

Ác bá, cường đạo, không cần phải nói.

 

Ngay cả thế gia vọng tộc, binh lính cũng lập tức tiến vào phủ, bắt kẻ phạm pháp ra công đường.

 

Bọn thế gia trong kinh thành tự nhiên không phục.

 

Tiếc rằng, bọn họ có tài phú, có tước vị, nhưng lại không có đại quân tinh nhuệ như ta.

 

Bọn họ nuôi một đám môn khách, liên tiếp viết hịch văn hô hào chỉ trích, nhưng ta vẫn không hề lung lay, cứ theo kế hoạch mà làm.

 

Đến ngày thứ mười, có người tố cáo rằng có binh sĩ dưới trướng ta cướp bóc tài sản, cưỡng đoạt dân nữ.

 

Phùng Thanh không dám chậm trễ, tra xét nhiều lần, xác nhận là thật, đến hỏi ta xử trí thế nào.

 

Ta hỏi:

 

"Theo luật pháp, nên xử lý ra sao?"

 

Phùng Thanh đáp:

 

"Đánh ba mươi trượng, lưu đày ba ngàn dặm."

 

Ta cười:

 

"Tiên sinh, theo quân pháp, tội này phải đánh c.h.ế.t bằng loạn côn."

 

Ta ra lệnh trói tên quân phạm kia lại, gông xiềng áp giải ra trước mặt ta, hỏi hắn:

 

"Ngươi có biết tội không?"

 

Hắn bị đè quỳ trên mặt đất, vẫn ngang bướng không phục:

 

"Tướng quân đối xử với chúng ta như thế, không sợ làm tổn thương lòng quân sao?"

 

Các binh sĩ xung quanh cũng lên tiếng cầu xin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Đúng vậy, tướng quân, hắn đã biết lỗi rồi."

 

"Bọn ta theo tướng quân chinh chiến bao năm, chưa từng làm trái mệnh lệnh. Hôm nay chỉ vì một tiểu nữ tử, tướng quân cần gì phải làm căng?"

 

"Nếu hắn cướp đoạt tài sản, bọn ta gom tiền đền bù là được."

 

"Nhà nữ tử kia cũng nghèo khổ, gả cho hắn làm chính thê cũng không có gì thiệt thòi."

 

Ta bật cười lạnh lẽo, giật lấy quân côn từ tay hộ vệ, mạnh mẽ giáng xuống vai hắn.

 

Tiếng hét thảm vang lên.

 

Ta quét mắt nhìn đám quân sĩ, lạnh giọng:

 

“Ngươi đương nhiên là kẻ trời sinh đất dưỡng, không cha không mẹ, nhưng lẽ nào thiên hạ này ai cũng chẳng có thân nhân ruột thịt? Nếu phụ thân các ngươi bị kẻ khác g.i.ế.c hại, mẫu thân bị kẻ khác làm nhục, muội muội bị cướp đi, gia sản bị tước đoạt, chỉ vì hung thủ là quân nhân, chỉ vì hắn theo hầu một tướng quân có công lao hiển hách, vậy là hắn có thể mặc sức lộng hành, coi trời bằng vung hay sao? Các ngươi trong lòng cảm thấy thế nào?"

 

Cả đám người câm lặng, cúi đầu.

 

Ta tiếp tục:

 

"Các ngươi chưa từng phụ ta, ta có bao giờ phụ các ngươi?"

 

"Lương bổng có từng chậm trễ không?"

 

"Y phục mùa đông, lương thực trong doanh trại, tiền thưởng vào lễ tết, ta có bao giờ bạc đãi các ngươi chưa?"

 

"Sau này khi các ngươi thăng quan tiến tước, hưởng vinh hoa phú quý, có từng nghĩ đến, chính là vị tướng quân này đã dẫn dắt các ngươi đạt được tất cả?"

 

Người trên đất vẫn kêu rên thảm thiết, còn những kẻ khác đều lặng lẽ che mặt, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn ta.

 

Ta lạnh nhạt nói:

 

"Các ngươi nghĩ gì, ta không quản. Nhưng ngươi đã phạm pháp, thì phải theo luật mà xử. Xử theo luật xong, trong quân đội ta còn có quân pháp."

 

Phùng Thanh trầm giọng hỏi:

 

"Tướng quân định xử lý thế nào?"

 

Ta nói:

 

"Luật pháp và quân quy trái nhau, hôm nay theo quân quy, miễn cho hắn tội lưu đày. Trước hết theo luật, đánh ba mươi trượng, sau đó, dùng quân côn xử theo quân pháp."

 

Cả nha môn trong ngoài đều lặng như tờ.

 

Ta nói: "Đánh c.h.ế.t tại chỗ."

 

Ta phất tay áo bỏ đi, phía sau truyền đến tiếng roi quất da thịt và những tiếng gào thét đau đớn.

 

Ta lệnh mang tài vật ra, bồi thường cho gia đình của cô nương bị sỉ nhục kia.

 

Phùng Thanh sải bước đuổi theo, ta dừng lại, thấy hắn nghiêm trang hành lễ, nói:

 

"Trời cao có mắt, để ta được gặp minh chủ. Xin tướng quân nhận một lạy của Phùng Thanh."

Hồng Trần Vô Định

 

Ta thản nhiên nhận lấy.

 

12

 

Ngày phụ thân ta vào thành, nước sạch được rải khắp đường, bách tính trải cát vàng lót lối, dâng cơm gạo, mang vò rượu ra đón chào vương sư.

 

Ta mặc huyền giáp, đeo bảo kiếm, đích thân dắt ngựa cho phụ thân.

 

Hôm nay lập được đại công, lòng ta tràn đầy kiêu hãnh.

 

Đột nhiên, một tràng cười điên cuồng vang lên, chói tai đến mức gai người.

 

Ta nhìn thẳng phía trước, thì ra là một nhóm thư sinh, tóc tai bù xù, sắc mặt thất thần, như thể đã sắp phát điên.

 

"Ha ha ha ha ha, thời thế đảo điên, lòng người đổi khác!"

 

"Loạn thần tặc tử thành vương sư, chính thống Đại Dận lại thành tù nhân!"

 

"Ngươi bất trung bất nghĩa, nghịch thiên làm loạn, cứ chờ xem trời cao sẽ trị ngươi thế nào!"