Mạnh Ngọc

Chương 12



Phụ thân ngồi trên ngựa, uy phong lẫm liệt, thản nhiên đáp:

 

"Cô không sợ."

 

"Cô hỏi chư quân, các ngươi chưa từng thấy chốn nhân gian tăm tối sao? Chưa từng thấy lê dân bách tính trôi giạt sao? Chưa từng thấy mạng người rẻ mạt như bùn đất, bị ngoại tộc chăn dắt như trâu ngựa sao?"

 

"Tiên đế đối ngoại khom lưng cúi đầu, run rẩy sợ hãi, có phải minh quân chăng?"

 

"Đối nội thì vơ vét cạn kiệt, mê luyến đan dược mỹ sắc, có phải minh quân chăng?"

 

"Cô thuận theo thiên mệnh, quét sạch ngoại tộc, xóa bỏ sưu cao thuế nặng, dựng nên cảnh thái bình thịnh thế, an định cơ nghiệp vạn năm, các ngươi lấy gì mà trách móc?"

 

Đám thư sinh mặt mũi tái mét, bị phản bác đến cứng họng.

 

Phụ thân cười lạnh:

 

"Giặc hại quốc, còn không mau cút đi?"

 

Quần thần dưới trướng, mưu sĩ hiền tài đều quỳ xuống, đồng loạt hô to:

 

"Trời ban minh chủ!"

 

Tháng sau, phụ thân ta lên ngôi tại Thái Cực Điện, lập quốc hiệu là Lương, niên hiệu Cảnh Minh.

 

Đêm đó, người mở tiệc tại Kiến Chương Cung, thiết đãi văn võ bá quan.

 

Tiệc rượu rôm rả, chén ngọc qua lại, ca múa tưng bừng.

 

Sau ba tuần rượu, phụ thân bỗng gọi ta:

 

"A Ngọc, lại đây."

 

Ta không hiểu ý người, nhưng vẫn bước tới.

 

Đại ca lập tức nhường chỗ, ta ngoan ngoãn ngồi xuống, cung kính nói:

 

"Phụ hoàng, nhi thần ở đây."

 

Phụ thân dường như đã ngà ngà say, chỉ vào ta mà nói:

 

"Mạnh Ngọc, ái nữ của trẫm, kỳ lân nhi mà trời ban cho gia tộc ta!"

 

Không biết vì sao, giọng điệu người dần trầm xuống, mang theo mấy phần tiếc nuối:

 

"Đáng tiếc con không phải nam nhi, trẫm không thể lập con."

 

Tim ta đập thình thịch, không dám nhìn sắc mặt đại ca, trong điện lập tức im lặng.

 

Không biết ai là người khởi đầu, nhưng ngay sau đó, quần thần đồng loạt quỳ xuống, cùng hô:

 

"Điện hạ vạn tuế!"

 

Ta nhìn đám người đang phủ phục dưới đài, nhưng tâm trí lại m.ô.n.g lung hỗn loạn.

 

Ta là nữ tử.

 

Ta là tướng quân.

 

Ta là khai quốc công thần.

 

Ta là kỳ lân nhi của phụ thân.

 

Ta là điện hạ được quần thần tâm phục khẩu phục.

 

Ta cũng là đứa trẻ từng bị phụ mẫu quở trách tâm tính hổ sói.

 

Ta là kẻ ích kỷ, vô nhân tính, từng bị xua đuổi khỏi gia đình.

 

Ta là đứa trẻ lang thang, từng suýt bị người ta bắt về nấu ăn.

 

Ta là cái xác nhỏ bé, lê lết ăn xin, bán thân chôn cha.

 

Ta là nữ tướng quân lập công lao hiển hách, danh chấn thiên hạ.

 

Ta là điện hạ mà hôm nay bách quan đều phải cúi đầu.

 

Tất cả những hình ảnh đó chồng chéo lên nhau, xoáy vào mắt ta như một cơn lốc xoáy vặn vẹo.

 

Cho đến khi một sứ giả hoảng hốt lao vào đại điện, quỳ sụp xuống:

 

"Bẩm bệ hạ! Nhu Nhiên đã công phá Yến Sơn Quan!"

 

Trong điện lặng như tờ.

 

Ta nghe thấy chính mình cất giọng:

 

"Bệ hạ, thần xin xuất chinh!"

 

13

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trước khi xuất chinh, ta vào điện phụ hoàng bái biệt.

 

Đây không phải lần đầu tiên ta rời xa người, nhưng lại là lần đầu tiên ta tiến vào một chiến trường như thế này.

 

Suốt năm năm qua, ta đã chinh chiến vô số trận lớn nhỏ, nhưng trong lòng chưa từng d.a.o động, bởi vì phía sau ta luôn có phụ thân dõi theo.

Hồng Trần Vô Định

 

Nhưng lần này, không còn ai là chỗ dựa cho ta nữa.

 

Phụ thân nhìn ta rất lâu, cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài, nói:

 

"Đi đi!"

 

Ngày đại quân xuất phát, ta ngồi trên lưng ngựa, nhịn không được ngoảnh đầu lại.

 

Phụ thân ta khoác long bào thiên tử, đứng cách rất xa, ta không nhìn rõ sắc mặt người.

 

Ta không biết, lần nhìn lại này có phải là khoảnh khắc duy nhất trong đời mà cha con ta còn có thể giữ lại chút ấm áp không.

 

Vận mệnh như bánh xe lăn không ngừng, đẩy con người tiến về phía trước, không thể lệch đi dù chỉ nửa phân.

 

Về sau mấy chục năm, mỗi khi hồi tưởng lại hình bóng phụ thân, tất cả những gì ta còn nhớ được, chỉ là bậc quân vương ngồi trên ngai cao, trong một đêm tịch mịch nơi hoàng cung, dành cho ta chút ít lòng thương hại còn sót lại, cùng chút ôn nhu mong manh cuối cùng.

 

Khi ta còn là nữ nhi Bá Viễn hầu, nhà có đủ cha mẹ, huynh đệ mạnh khỏe, tỷ muội hòa thuận.

 

Ta từng ngồi trong sảnh đường, lò lửa lách tách nấu canh, tuyết trắng như lông ngỗng rơi đầy sân, phủ trắng từng phiến đá xanh.

 

Đệ đệ trầm mặc, sắc mặt tái nhợt, ôm bát cơm ăn rau.

 

Đại ca phong thái ung dung nho nhã, nhưng vẫn tự tay cài một đóa hoa nhung lên tóc ta.

 

Linh nhi đọc ‘Đệ Tử Quy’ cho đệ đệ A Côn nghe.

 

Còn mẫu thân ta, đang chăm chú thêu một chiếc khăn tay cho tổ mẫu.

 

Những hình ảnh ấy giờ đây đã hóa thành ảo ảnh xa xôi, bị vùi lấp dưới cát bụi năm tháng.

 

Ta thúc ngựa đi nhanh hơn, chạy về biên cương, đi cứu lê dân của ta khỏi tay kẻ địch.

 

*Vạn lý phó nhung ky, quan sơn độ nhược phi.

 

(*Ngàn dặm ra chiến địa, vượt ải tựa chim bay.)

 

Khi đến nơi, ta thấy Hứa Tín Chi hoàn toàn không ngờ người đến lại là ta.

 

Biên thành hoang vắng đơn sơ, hắn rót cho ta một chén rượu.

 

Rượu cũ thô ráp, ta nuốt xuống cùng cát bụi.

 

Hắn cười lớn:

 

"Rốt cuộc vẫn là Hầu gia, thực sự nhẫn tâm như vậy."

 

Ta nhàn nhạt đáp:

 

"Phải gọi là bệ hạ rồi."

 

Hứa Tín Chi uống cạn một chén rượu, cười hỏi:

 

"Mạt đế phong ngươi làm quận chủ, sai ngươi hòa thân Nhu Nhiên. Ngươi không muốn, liền giương cờ tạo phản.”

 

"Giờ Nhu Nhiên muốn cưới công chúa, đổi lấy mười lăm tòa thành."

 

Mười lăm tòa thành.

 

Chính là mười lăm tòa thành mà phụ thân ta từng thu phục năm đó.

 

Sau khi bị mạt đế tước quân quyền, mười lăm tòa thành ấy lại mất vào tay Nhu Nhiên.

 

Ta mỉm cười:

 

"Bọn chúng đừng mơ tưởng cưới công chúa."

 

"Nhưng mười lăm tòa thành đó, ta muốn!"

 

Hứa Tín Chi nâng chén, cung kính nói:

 

"Thần, kính chúc Điện hạ kỳ khai đắc thắng!"

 

Mùa đông sắp đến.

 

Nhu Nhiên gia tăng cướp bóc.

 

Ta đích thân tuần tra thành trại, lắng nghe từng tiếng than khóc của dân chúng nơi biên cương, lòng đau như d.a.o cắt.

 

Binh sĩ mỗi ngày đều hỏi ta khi nào mới có thể đoạt lại mười lăm tòa thành.

 

Ta không đáp.

 

Vẫn chưa phải lúc.