Ta hỏi nó vì sao khóc, nó nấc nghẹn, vừa thút thít vừa nói:
"Quý nhân, sao người không đến sớm hơn hai năm? Nếu người đến sớm hơn, ca ca tỷ tỷ của con đã không bị đói, cũng không bị mang đi làm vật tế Hà Thần nữa."
Ta biết Hoàng Hà có tục tế Hà Thần—trói những thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp vào bè gỗ, đẩy xuống dòng nước cuồn cuộn, nam làm nô, nữ làm thiếp, cầu xin Hà Thần ban phước cho mùa màng tươi tốt năm sau.
Linh Châu cũng có tập tục này sao?
Nhìn đứa trẻ thút thít khóc, ta nói với nó:
"Kênh rạch đã được sửa, từ nay sẽ không ai còn phải hiến tế nữa."
Sau nhiều năm kiên trì, cải tạo thủy lợi, cuối cùng cũng có hiệu quả, nước sông không còn hung hãn, mà ngoan ngoãn như con cừu non, hiền hòa chảy xuôi, tưới mát những thửa ruộng. Ta chiêu mộ thợ thủ công đến Linh Châu, khai mỏ, đào giếng, sản xuất giấy, xây nhà, khai hoang ruộng đất, nung gốm, trồng cây.
Đến năm thứ năm ở Linh Châu, ta dâng một tấu sớ lên triều đình, đồng thời viết một phong thư gửi cho Mai công. Ta cho xây dựng trường học, giảm miễn thuế khóa, bách tính có dư dả, sẵn lòng đưa con cái đến trường học chữ. Ta ban bố khắp nơi, cổ vũ nho học, hy vọng trên đời có bậc chí sĩ nào đủ chí hướng, có thể tiếp nối con đường của bậc hiền nhân năm xưa, khai sáng cho vạn dân.
Người tài tự khắc hướng về.
Những nho sinh từ phương xa đến, nghe trong phòng học vang lên tiếng đọc sách rành rọt. Trong đó không thiếu giọng nữ trong trẻo như lan. Ở vùng đất hoang vu này, địa vị nữ nhân vốn không sánh được với chốn phồn hoa, thế nhưng cha mẹ các nàng lại sẵn lòng đưa nữ nhi đến trường, chỉ vì ta đã nói:
"Nữ nhi cũng cần học chữ, học để hiểu lễ nghĩa, hiểu đạo lý, sau này mới có thể sống một cuộc đời tốt đẹp."
Thế là họ tin, tin tưởng rồi, liền gửi nữ nhi đến.
Một nho sinh ngồi bên cửa, khẽ cười nói với ta:
"Điện hạ, người khác xa tất cả những ai mà tại hạ từng gặp."
Hắn cười, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa:
"Như vậy, thật tốt!"
Hổ dữ trong núi, ta tự mình vào rừng săn bắn, tiêu diệt hết thảy.
Giao long trong sông, ta hạ lệnh khi đào kênh phải bắt cho bằng được, g.i.ế.c sạch.
Ác nhân bị nhốt vào lao, chịu hình phạt lao dịch, đi đào giếng, xây cầu, dựng tường thành.
Giấy đã sản xuất thành công, ta sai người in sách, dạy trẻ con đọc chữ.
Ta không thể sánh với bệ hạ về tài năng cai trị. Ít nhất, năm đó khi ta cùng A Phàn chạy trốn đến Việt Châu, những gì ta thấy là cảnh phồn hoa nhân gian, nơi nơi đều tốt đẹp.
Khi đó, phụ thân ta vẫn còn là Bá Viễn Hầu, tài trí hơn người, hào khí ngút trời, uy phong bất phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta trị vì Linh Châu, dù có công lao thấy rõ, nhưng tinh thần lại ngày càng mệt mỏi. Tóc mai đã điểm sương, ngẫu nhiên nhìn vào gương đồng, hình bóng màu đồng thau kia đã không còn là thiếu niên hào hiệp tung hoành ngang dọc năm nào, chẳng còn nét linh động hoạt bát thuở trước.
Thanh Khê đã trưởng thành, người từng xinh đẹp rực rỡ nay dung nhan dần úa tàn. Hắn vẫn theo bên ta, thường ngồi dưới hành lang, gảy đàn tỳ bà, chờ ta về, rót cho ta một chén trà nóng, ấn nhẹ lên bờ vai đau nhức của ta.
A Man vẫn vui vẻ như xưa, suốt ngày ca hát, thu xếp vun vén trong ngoài ngăn nắp đâu ra đấy. Khi rảnh rỗi, nàng lại ngồi nghe Thanh Khê gảy đàn ca hát.
Hồng Trần Vô Định
Mùa hè oi bức, trong viện trồng những cây cổ thụ cao lớn, bóng râm tươi mát, bàn ghế trong nhà đều làm từ trúc, giữa cảnh nhộn nhịp vẫn có chốn yên bình. Tiếng tỳ bà khẽ vang, A Man gõ nhịp theo điệu hát, đó là những khoảnh khắc thư thả hiếm hoi của ta.
Chín năm dài đằng đẵng, Linh Châu đã đổi thay toàn diện.
25
Mùa xuân năm Cảnh Minh thứ mười lăm, ta nhận được mật chỉ hồi kinh – phò tá hoàng quyền.
Thái tử tạo phản rồi.
Những năm qua, tình hình triều đình chỉ lộ ra qua đôi ba lời ngắn ngủi, được gói ghém những dòng thư ngắn ngủi của Mai công gửi đến Linh Châu.
Ta dẫn năm nghìn binh mã hồi kinh, lòng chẳng lấy làm kinh ngạc.
Thái tử là trưởng tử đích xuất, bệ hạ yêu quý, ngôi vị thái tử không thể lay chuyển.
Chỉ là, hắn không tin điều đó mà thôi.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đã trưởng thành, được phong vương lập phủ, tiếp nhận chức vụ trong triều. Đến cả muội muội ruột thân cận nhất hắn cũng không tin, sao có thể tin tưởng những huynh đệ cùng cha khác mẹ?
Triều đình chia làm các phe phái, tranh đấu gay gắt, bệ hạ chỉ đứng ngoài quan sát, không nghiêng bên nào.
Thái tử không nhịn được nữa.
Chiến hữu nắm binh quyền của hắn bị giáng chức đày đến Linh Châu, đệ đệ ruột của hắn chỉ là đống bùn lầy không vực dậy nổi, thái tử phi chỉ sinh được một nữ nhi, trưởng hoàng tôn lại là con của hoàng đệ. Tiên sinh dạy hắn đã cáo lão hồi hương, bệ hạ lại hờ hững lạnh nhạt, tam đệ và tứ đệ ngày càng ngang ngược, Cửu hoàng tử—nhi tử của hoàng hậu Tiêu thị được ân sủng đặc biệt. Quá nhiều, quá nhiều thứ khiến vị trí thái tử của hắn lung lay.
Hắn là trưởng tử của hoàng hậu, nếu không ngồi lên ngôi vị đó, tương lai hắn chỉ có một con đường chết.
Hắn hứa hẹn với thế gia, giành được sự ủng hộ, nhân lúc hỗn loạn kiểm soát hoàng cung, mượn cớ bệ hạ lâm bệnh mà nắm giữ triều chính, nhưng vẫn không lấy được chiếu thư truyền ngôi. Ta kiểm kê nhân mã, lòng tự hỏi không biết tam đệ và tứ đệ có bình an hay không.
Thanh Khê khoác áo choàng lên người ta, khẽ giọng nói:
"Thái tử điện hạ có mấy vạn đại quân, điện hạ chỉ mang theo năm nghìn người, liệu có quá mạo hiểm?"
Ta đáp:
"Quân lính quý ở tinh nhuệ, không nằm ở số lượng. Đánh giỏi, mấy nghìn quân cũng nuốt được mấy vạn. Đánh kém, mấy vạn quân cũng thua mấy nghìn."
Ta phụng mật chỉ phò tá hoàng quyền, kẻ nào cản đường, ta cứ theo tội kháng chỉ mà giết. Khi bắc tiến, ta vòng qua Vân Xuyên để viếng mẫu thân.