Mẫu thân ta là một mỹ nhân dịu dàng, nhưng cũng là một mỹ nhân bảo thủ. Bà có ba người con, nhưng chỉ thương yêu ca ca và đệ đệ, bọn họ là chỗ dựa vững vàng giúp bà có thể ngẩng cao đầu, là hai nhi tử hiếu thuận mang đến thể diện cho bà, là chỗ nương tựa của bà nửa đời sau.
Ta lòng dạ độc ác, ngang ngược bá đạo, thích rong chơi, thường xuyên chạy ra ngoài gây chuyện, bà không thích ta.
Giờ đây ta phải đi g.i.ế.c ca ca mà bà yêu thương nhất, chẳng biết bà nơi chín suối có tức giận mà sống lại không?
Đứng trước bài vị trong từ đường Mạnh thị, ta lặng người hồi lâu.
Ta nên nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên hai chữ:
Hồng Trần Vô Định
"Đi đây."
Mẫu thân yêu thương con trai mình, cũng thương yêu con cái của người khác, duy chỉ không thích ta.
Ta học thuộc kinh sách, bà chỉ dịu dàng khen ngợi A Phàn ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ta từ nhỏ luyện võ, ăn nhiều, bà lo ta sau này béo phì không ai cưới, bèn không cho ta ăn no.
Ta lén bán trang sức của mình đi mua đồ ăn, đi săn chim đem nướng ăn, cuối cùng đói đến mức ngất xỉu trên võ trường.
Phụ thân cứu trợ dân đói, lệnh trong nhà cắt giảm chi tiêu, bà không giảm phần của ca ca và đệ đệ, di nương và muội muội chỉ cần làm ầm ĩ với bà là cũng được giữ nguyên phần ăn. Nhìn khắp trong nhà, siết chặt lương thực chỉ có ta và bà.
Nhưng ta đến làm ầm ĩ, bà chỉ nhốt ta vào phòng củi để tự kiểm điểm.
Mẫu thân ta, giỏi nhất là "trượng nghĩa hy sinh" giúp người khác.
Chín năm xa cách, ta lại lần nữa đối diện với thái tử. Hắn đứng trên tường thành, mặt đầy vẻ âm u dữ tợn, cách một con sông hộ thành mà nhìn ta chằm chằm.
Hắn cuối cùng cũng biết hổ phù đang ở đâu rồi.
Ta giương cung ngắm b.ắ.n hồi lâu, nhưng chung quy vẫn không đủ tự tin. Những năm qua ta thức khuya xử lý chính vụ, mắt đã không còn tốt.
Ta có thể b.ắ.n trúng, nhưng chung quy không muốn lỡ tay, đành bỏ cuộc.
Thái tử đẩy một người ra trước mặt ta.
Người nọ dung mạo diễm lệ, dáng vẻ lảo đảo chật vật, rõ ràng đã chịu không ít khổ sở.
Gặp lại cố nhân, thái tử cất cao giọng nói:
"A Ngọc, ngươi và ta là huynh muội, cớ gì đến mức này? Giờ đây người trong lòng của ngươi đang ở đây, nếu ngươi chịu tự giải trừ binh quyền, ta nhất định bảo toàn ngươi một đời bình an."
Ta nheo mắt nhìn một lát, rồi quay sang hộ vệ bên cạnh:
"Công thành!"
Thái tử thấy vậy, vẻ mặt lộ ra sự phẫn nộ và xấu hổ, nhưng cũng vô ích.
Giờ đây, Trung thư lệnh đương nhiệm Phùng Thanh là người của ta.
Mai công môn sinh trải khắp thiên hạ, ta muốn dùng ai thì dùng.
Hổ phù nằm trong tay ta.
Dưới trướng ta là binh hùng tướng mạnh, có công thành khí giới, có bút tích của bệ hạ.
Thậm chí...
Ta nhìn lên tường thành, thế gia đã nội loạn, phe của thái tử đã là thế nước chảy xuôi, không cách nào cứu vãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đại bại.
Ta có thể chọn dương mưu, có thể tấn công mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ hao tổn binh lực, làm khổ lê dân.
Người thực sự làm sụp đổ phe thái tử lại là một kẻ không có mặt tại đây—Mai Chấp Phong.
Năm xưa, ta tặng hắn vàng bạc, giúp hắn mở đường tây vực. Giờ đây, thương nhân giàu nhất thiên hạ đâu phải chỉ là hư danh.
Thái tử quá xem trọng thân phận của mình, kiêu ngạo không chịu hạ mình.
Hắn khinh thường một "kẻ thất bại trong giới sĩ lâm", nên cũng chẳng mấy khi để mắt đến Mai Chấp Phong.
Mà Mai Chấp Phong, công việc làm ăn lại tiếp xúc rất nhiều với thế gia.
Một khi hắn không ra mặt, những kẻ liên quan đến hắn cũng tự nhiên mà d.a.o động.
Cổng thành mở rộng.
Ta bước lên lầu thành, những kẻ chống cự đều bị xử quyết.
Ta cúi xuống, nhìn Thanh Khê hấp hối, chỉ còn một hơi thở mong manh, dùng khăn lụa từ tay áo hắn lau đi vết m.á.u trên mặt hắn.
Hắn trúng một đao, thở ra nhiều hơn hít vào, lúc này nên bảo tồn sức lực để chờ ngự y đến.
Nhưng ta sẽ không gọi ngự y đến, mà hắn cũng biết ta sẽ không làm vậy.
Hắn siết chặt lấy tay ta, giống như kẻ c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, khàn giọng hỏi:
"Điện hạ, người biết từ bao giờ?"
Hắn sắp c.h.ế.t rồi, nói chuyện vô cùng khó nhọc.
Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, dù cận kề cái c.h.ế.t vẫn đẹp, như một đóa hoa tường vi nở đến tận cùng, khiến người ta xao lòng.
Ta bẻ từng ngón tay hắn ra, dùng khăn lụa lau tay mình, thản nhiên đáp:
"Ngươi cho rằng ta có thể đi đến vị trí hôm nay, chỉ nhờ vào sức mạnh hay sao?"
Từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết Thanh Khê có vấn đề.
Hắn bị Hứa Tín Chi phát hiện trong sơn trại, trước đó đã lang bạt nhiều tháng, nhưng làn da vẫn trắng nõn, dung mạo vẫn tuấn mỹ, trên người lại chẳng có gì, làm thế nào để đi xa như vậy mà vẫn toàn vẹn?
Hứa Tín Chi mang tâm tư xem kịch vui, đẩy hắn đến trước mặt ta, ta liền thu nhận, xem thử hắn muốn làm gì.
Hắn theo ta nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thực sự làm tổn hại đến ta, ta giữ hắn bên người để làm thú tiêu khiển, qua bao năm tháng gió tanh mưa máu, cũng có chút cảm giác nương tựa lẫn nhau.
Giờ hắn sắp c.h.ế.t rồi, ta thấy ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, lòng có chút buồn.
Chỉ là, cũng chỉ một chút mà thôi.
Thái tử bị áp giải vào Thái Cực Điện, bệ hạ ngồi trên cao.
Ta không hành lễ, chỉ lặng lẽ nhìn ông.
Ông cũng nhìn ta hồi lâu, sau cùng thở dài:
"Về rồi thì đừng đi nữa."
Ta nói:
"Được."