Mạnh Ngọc

Chương 27



26

 

Cuộc tạo phản của thái tử khởi đầu vang dội, nhưng kết thúc trong lặng lẽ.

 

Bệ hạ hạ chỉ, giáng Thái tử xuống làm thứ dân, lưu đày trông coi lăng hoàng gia. 

 

Tam hoàng tử và tứ hoàng tử đều c.h.ế.t trong trận biến loạn này. 

 

Thế gia từng theo phe thái tử bị kết tội, kinh thành lại một lần nữa chìm trong biển máu. Bên ngoài cung môn, dân chúng phẫn nộ gào thét, nhưng bệ hạ ngồi trên cao, sắc mặt vô cảm.

 

Thái tử phi họ Thẩm, vào ngày Đông cung bị niêm phong, đã tự đ.â.m đầu vào trụ cột vàng ròng chạm rồng mà chết.

 

Bệ hạ vốn không định g.i.ế.c nàng. Thẩm gia bị tru di, nhưng thái tử phi được ân xá, có thể cùng Thái tử chịu cảnh giam cầm tại hoàng lăng.

 

Nhưng nàng không chịu.

 

Ta hiếm khi gặp nàng, trong ấn tượng mơ hồ, nàng từng là một thiếu nữ tươi sáng rực rỡ, thích mặc hồng y, lúc nào cũng kiêu hãnh ngẩng cao cằm.

 

Khi ta đến Đông cung, nàng vận cung trang của thái tử phi, dung nhan trang điểm tỉ mỉ, giống như một con rối gỗ vô hồn. Nhìn thấy ta che dù đứng bên ngoài, môi son đỏ thẫm nhếch lên một nụ cười, rồi không chút do dự lao thẳng vào cây cột chạm rồng mạ vàng.

 

Bên trong truyền ra một tiếng thét thê lương, là một thiếu nữ trẻ.

 

Người nọ dung mạo thanh tú, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi đến mức run rẩy, nhưng lại ôm chặt một đứa bé, bàn tay áp lên đôi mắt đứa trẻ, môi mấp máy, vừa thấy ta đi đến liền từng bước lùi lại, hoảng sợ vô cùng.

 

Ta hỏi: "Nàng ấy là ai?"

 

Cung nữ Đông cung đáp: "Bẩm điện hạ, nàng là Yên thị."

 

"Yên thị là ai?"

 

Trưởng sử Đông cung kể lại, Yên thị là nữ nhân thái tử thu nhận từ Giang Nam, vốn định phong làm trắc phi, nhưng bị thái tử phi phản đối, cuối cùng chỉ trở thành một thiếp thất vô danh, ngay cả tên cũng không có trong ngọc điệp.

 

Còn đứa trẻ trong lòng nàng, chính là nữ nhi duy nhất của thái tử.

 

Nhưng vì sinh non, thân thể vốn đã yếu nhược, thái tử phi không thích nàng, nên bây giờ Yên thị mới là người chăm sóc.

 

Cung nữ bế đứa trẻ đưa cho ta, ta cúi đầu nhìn, thấy đứa bé tròn trịa trắng trẻo, chẳng có chút dấu hiệu nào của một đứa trẻ sinh thiếu tháng.

 

Nó được chăm sóc rất tốt.

 

Đứa trẻ này thực sự đáng thương.

 

Chưa tròn một tuổi, cha thì bị phế, mẹ thì tự vẫn, cho dù có sinh ra trong hoàng thất, số phận cũng sẽ chẳng dễ dàng gì.

 

Yên thị thấy ta thờ ơ, sợ ta g.i.ế.c con nàng, lại bị cung nhân đè xuống đất không thể cử động, chỉ có thể liên tục dập đầu, khóc lóc van xin:

 

"Điện hạ, đứa bé vô tội! Đứa bé vô tội mà! Điện hạ, xin hãy trả con lại cho thiếp, thiếp sẽ mang nó về Giang Nam, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa."

 

Ta không hiểu suy nghĩ của nàng.

 

Nàng là thiếp thất của thái tử, đáng ra có thể làm trắc phi, nhưng vì thái tử phi mà đến danh phận cũng không có, sau cùng còn trở thành nhũ mẫu của đứa trẻ này, vậy mà nàng không oán hận sao?

 

Đứa bé trong lòng ta tỉnh giấc, há miệng bật khóc, trông thật đáng thương.

 

Thật xấu xí.

 

Ta ra lệnh đưa Yên thị xuống, đích thân bế đứa trẻ đến Thái Cực Điện.

 

Bệ hạ nhìn đứa bé trong tay ta, hỏi:

 

"Con mềm lòng rồi sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đáp:

 

"Cha mẹ con bé, một người bị phế, một người đã chết, không cần phải liên lụy đến nó nữa. Dù sao cũng là chút huyết mạch duy nhất mà ca ca để lại."

 

Bệ hạ gật đầu, nói:

 

"Con đặt tên cho nó đi, rồi đưa về nuôi dưỡng."

 

Mùa hè đến, trời nóng hơn, mưa nhiều.

 

Đứa trẻ trong lòng ta khóc đến nấc nghẹn.

 

Ta nói:

 

"Mạnh Từ, người thấy sao?"

 

Bệ hạ khẽ gật đầu.

 

Ta chưa từng biết, nuôi một đứa trẻ lại mệt mỏi đến thế.

 

Nữ quan Triệu thị trong phủ công chúa triệu tập lại các nhũ mẫu từng phục vụ ở Đông cung, giao cho họ tiếp tục chăm sóc đứa trẻ. A Man thì lúc nào cũng canh chừng bên cạnh, sợ người khác chăm sóc không chu đáo.

 

Ta bận xử lý hậu quả mà Thái tử bỏ lại, làm việc từ sáng đến tối, cho đến một ngày, thuộc hạ trình lên án thư ghi lại những ân oán giữa Yên thị và thái tử. Ta xem qua, tuy vẫn không hiểu hết, nhưng cuối cùng vẫn hạ lệnh thả nàng.

 

Trước đây, ta cho rằng nàng là kẻ tâm tư sâu kín, giờ xem ra đã suy nghĩ quá nhiều.

 

Nàng không có dã tâm lớn đến vậy.

 

Yên thị không phải chịu khổ sở trong ngục, nhưng nàng vẫn một lòng nhớ đến đứa bé, nên ta để nàng ở lại trong phủ, phụ trách chăm sóc Mạnh Từ.

 

Mọi chuyện kết thúc, ta đến hoàng lăng thăm phế thái tử.

 

Trước khi khởi hành, Yên thị lần đầu tiên đưa ra yêu cầu kể từ khi được thả, nàng muốn mang theo Mạnh Từ cùng ta đến thăm phế thái tử.

 

Ta đồng ý với nàng, nhưng không để đứa trẻ đi cùng.

 

Mạnh Từ còn quá nhỏ, hoàng lăng dù có hoàng khí nhưng vẫn là nơi c.h.ế.t chóc. Nếu bị dọa sợ thì không hay.

 

Người trong lăng nói, thái tử sống rất thê thảm, suốt ngày mượn rượu giải sầu.

 

Ngồi trên xe ngựa, ta nghĩ đến người huynh trưởng từng cao cao tại thượng, phong thái đĩnh đạc, mà nay lại trở thành kẻ tù tội râu ria xồm xoàm.

 

Ta nên nói gì với hắn đây?

 

Nhưng đến nơi rồi, lại chẳng thể mở miệng, cuối cùng ta chọn cách xoay người rời đi.

 

Yên thị vào trong, ở rất lâu, khi trở ra, hốc mắt đỏ hoe, có vẻ đã khóc.

 

Nàng hỏi ta:

 

"Điện hạ, người sẽ g.i.ế.c ngài ấy chứ?"

 

Ta đáp:

Hồng Trần Vô Định

 

"Không."

 

Trước đây, hắn từng hứa sẽ bảo vệ ta cả đời bình an phú quý. Ta cũng sẽ không g.i.ế.c hắn.

 

Dẫu bị giam trong hoàng lăng, nhưng nơi này có núi có sông, cơm ngon áo ấm, so với vương gia, chẳng qua chỉ thiếu danh vị mà thôi. Làm một kẻ nhàn rỗi sống nốt quãng đời còn lại giữa non xanh nước biếc, có lẽ cũng là chuyện tốt.

 

Trên đường về, Yên thị lại đưa ra yêu cầu, xin ta cho phép nàng mang Mạnh Từ về Giang Nam.

 

Ta một lần nữa từ chối.