Mạnh Ngọc

Chương 28



Yên thị nghẹn ngào nói:

 

"Điện hạ, A Từ chỉ là một nữ nhi, sẽ không ảnh hưởng đến người. Thiếp xin mang con bé về Giang Nam, nương tựa nơi ấy mà sống hết đời. Thiếp có nhà cửa, có cửa tiệm, có thể nuôi dạy nó nên người."

 

Ta đáp:

 

"Dẫu nó mang họ hoàng thất, nhưng vẫn là nữ nhi của tội thần. Với cha mẹ như thế, dù có ẩn cư đổi tên, cũng chưa chắc đã được bình yên. Ngươi ở Giang Nam, cùng lắm cũng chỉ là một phú thương, với nền tảng như vậy, sao có thể che chở nổi Mạnh Từ cả đời?"

 

Yên thị bật khóc, nói:

 

"Nhưng ít ra nó sẽ không bị giam cầm trong hoàng cung. A Từ không có phụ mẫu chở che, cũng chẳng có ngoại tộc làm chỗ dựa. Sau này nếu có chiến sự giữa hai nước, những đứa trẻ như nó sẽ bị đẩy ra làm công cụ để hòa thân."

 

Ta nhìn nàng thật lâu, không ngờ một nữ tử thương gia bé nhỏ cũng có thể có tầm nhìn xa như vậy.

 

Rồi ta bật cười.

 

"Mạnh Từ sẽ không đi hòa thân."

 

Nàng ngạc nhiên nhìn ta.

 

Ta nói:

 

"Bất kỳ nữ nhi nào của Đại Lương cũng không phải đi hòa thân."

 

Con đường tơ lụa phía Tây thịnh vượng, nhưng cát vàng lại nuốt chửng người.

 

Năm tháng bào mòn, Mạnh Từ sẽ không đi hòa thân, muội muội của ta cũng sẽ không, cháu gái ta cũng không, ngàn vạn nữ nhi Đại Lương không ai phải chịu hy sinh vì thứ đại nghĩa mà họ không gánh vác nổi.

 

Nếu cần hòa thân, chỉ có thể là bọn họ mang quốc thư đến, dâng chất tử lên Đại Lương.

 

Yên thị nhẹ nhõm thở phào, chân thành nói:

 

"Người là người tốt."

 

Ta cười nhạt.

 

27

 

Triều đình tạm thời ổn định, nhưng vì chuyện phế thái tử, sự ổn định này cũng giống như một cây xà ngang mục ruỗng đang gắng sức chống đỡ tòa lầu cao, chẳng biết khi nào sẽ sụp đổ, trở thành đống hoang tàn trong cơn mưa gió.

 

Thái tử là quốc bản.

 

Vị trí ấy đồng nghĩa với việc chỉ còn một bước nữa là chạm đến quyền lực tối cao, là vinh quang tột bậc được dát vàng và gấm vóc tô điểm, là trụ cột tinh thần của quần thần khi đế vương băng hà, là người kế vị chính thống mà bách quan sẽ quy thuận, là cách thức chuyển giao quyền lực ổn định nhất theo quy tắc ngàn năm của lễ chế.

 

Nếu thái tử không phạm sai lầm, hắn vốn dĩ sẽ không bị phế.

 

Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều c.h.ế.t trong chiến loạn ngày đó. Bệ hạ ban thưởng hậu hĩnh để an ủi thê thiếp con cái của bọn họ, còn những tấu chương thỉnh cầu xử tử thái tử đều bị gác lại.

 

Triều thần cẩn trọng dò xét sắc mặt ta, rón rén đề nghị lập A Phàn làm thái tử.

 

Ta cầm *hốt bản, không nói một lời. Bệ hạ cũng không tỏ thái độ, phất tay áo bỏ đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

(*hốt bản: tấm thẻ dài mà quan lại sử dụng khi lên triều để chép lại những lời dặn của Hoàng đế hoặc ghi nhớ những điều cần tấu trình.)

 

Các mỹ nhân trong cung bắt đầu rục rịch. Thái tử bị phế, các hoàng tử trưởng thành đều chết, xưa nay Xương Hoa quận vương tuy là đích tử, nhưng lại giam mình trong phủ, không chịu cưới vợ, thân thể ốm yếu xanh xao, không gánh vác nổi vị trí thái tử.

 

Còn ta, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, không ai dám đặt cược vào ta cả.

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

 

Bệ hạ thật sự đã già rồi.

 

Ông vẫn uy nghi anh vũ, nhưng tóc mai đã điểm bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn.

 

Ông chợt nhớ ra ta vẫn chưa thành thân, ba ngày hai lượt triệu ta vào cung, muốn chỉ hôn cho ta, bày ra vô số tranh vẽ các công tử thế gia. Bệ hạ biết ta thích mỹ nhân, những người đó ai cũng là mỹ nhân cả—tuấn tú thanh nhã, yêu kiều rực rỡ, phong tư muôn vẻ, không thiếu gì.

 

Ta luôn mỉm cười chân thành, nói không vội.

 

Sau đó, ông lại ban cho ta mấy nam sủng, ai nấy đều diễm lệ đa tình. Hoàng hậu cười bảo:

 

"Bệ hạ hồ đồ rồi, chỉ mong A Ngọc mau chóng thành thân, tốt nhất là có một hài tử."

 

Sang năm mới, thân thể bệ hạ ngày càng suy yếu, nhưng ông không chịu tin mình đã già.

 

Tính khí ngày càng thất thường, bắt đầu cầu tiên vấn đạo, đắm chìm trong hậu cung, thậm chí còn sai phương sĩ luyện đan.

 

Bất cứ hoàng đế nào dính vào thứ này cũng chẳng có kết cục tốt. Ta khuyên giải nhiều lần, nhưng ông không nghe, còn đập tấu chương vào mặt ta, giận dữ mắng:

 

"Dã tâm của ngươi đã lộ rõ như vậy rồi sao?"

 

Triều đình lại trở nên nghiêm khắc căng thẳng như những năm xét xử vụ án lương thảo trong quân đội. Bệ hạ ngày càng tàn bạo, không biết đã có bao nhiêu người bị tìm cớ c.h.é.m đầu tru di, bao nhiêu vụ án cũ bị lật lại, chỉ để báo thù cho một phi tần sủng ái nào đó bị xúc phạm.

 

Yến tiệc xa hoa vô độ, rượu chảy như suối, cảnh tượng chẳng khác gì Kiệt Trụ năm xưa.

 

Đôi khi, trong cơn say, ông nắm tay ta, nói:

 

"A Ngọc, A Ngọc của phụ hoàng, mau mau thành thân, mau sinh hài tử, phụ hoàng sẽ truyền giang sơn lại cho nó. Con phải bảo vệ Đại Lương ngàn đời vững bền."

 

Ta chưa kịp nói, ông đã giáng cho ta một bạt tai, gào lên:

 

"Ngươi dám bàn luận triều chính, nhòm ngó Đông cung, thật sự nghĩ trẫm không dám g.i.ế.c ngươi sao?"

 

Ta nhặt những quả vương vãi trên đất, đặt vào tay áo. Cao Lượng Hành hối hả chạy tới, đưa ta khăn lau, lúc ấy ta mới biết một bên mặt mình đã sưng vù.

 

Ta cắn một miếng quả, bỗng dưng muốn nghe đàn tỳ bà.

 

Hoàng hậu bắt đầu ăn chay niệm Phật, mang theo các hoàng tử của mình trốn trong Trung Cung, không ra gặp ai.

 

Mấy phi tần có địa vị cao cũng học theo, giam mình trong cung không chịu ra ngoài.

 

Hồng Trần Vô Định

Những hoàng tử đã trưởng thành thì xin đi trấn thủ biên cương. Còn những kẻ chưa trưởng thành thì ngày ngày đọc sách, không hỏi thế sự.

 

Triều chính vẫn vận hành có trật tự, nhưng vô số vàng bạc châu báu bị đưa vào đạo quán. Ta chăm chỉ xử lý công văn, vững vàng đáng tin, lúc nào không hay, triều thần đã dần dần quy tụ dưới trướng ta.

 

Bọn họ đều sợ hãi vị đế vương này.