Mạnh Ngọc

Chương 29



Cuối cùng, bệ hạ bị một viên đan dược đoạt mạng.

 

Lúc nội thị phát hiện, mỹ nhân sủng ái nhất của ông run rẩy co ro dưới chân giường. Hoàng hậu hạ lệnh bắt nàng, nhưng nàng bỗng cười ngửa mặt lên trời, sau đó lao đầu vào đao của thị vệ.

 

Thái y cứu chữa ba ngày ba đêm, vẫn lực bất tòng tâm.

 

Ta bước vào tẩm cung, nhìn lão nhân tóc bạc phơ trên giường, đó là phụ hoàng ta.

 

Ta quỳ xuống, gọi một tiếng:

 

"Bệ hạ."

 

Bệ hạ rất khó nhọc mở mắt, thấy ta đến liền nở nụ cười. Cao Lượng Hành đỡ ông ngồi dậy, ta tự tay hầu hạ ông uống thuốc.

 

Uống xong, ông dường như cảm thấy khá hơn một chút. Nhìn thấy phi tần cùng các hoàng tử, công chúa đang quỳ ở đó, ông thở dài:

 

Hồng Trần Vô Định

"Trẫm không qua khỏi rồi."

 

Hoàng hậu ngồi bên cạnh, hốc mắt đỏ hoe, nhưng không để rơi một giọt nước mắt, chỉ nói:

 

"Đừng nói bậy!"

 

Ánh mắt bệ hạ quét qua hoàng hậu và ta, cuối cùng dừng lại trên người hoàng hậu, dặn:

 

"Lấy đồ trong ngăn bí mật của trẫm ra."

 

Hoàng hậu làm theo, trong ngăn bí mật có cuộn lụa vàng, còn có một chiếc hộp gấm

 

Ông lại quay sang Cao Lượng Hành, bảo:

 

"Mau triệu Mai công, Phùng công, các đại thần Tam Tỉnh, cùng với thượng thư lục bộ đến đây."

 

Cao Lượng Hành nhanh chóng đưa người vào.

 

Các đại thần hành lễ. Bệ hạ phải thở dốc hồi lâu mới có thể lên tiếng:

 

"Trẫm có ý lập Tần Quốc Công chúa làm thái tử, các khanh có dị nghị gì không?"

 

Các đại thần đưa mắt nhìn nhau, tuy có phần bất ngờ nhưng không ai tỏ vẻ phản đối.

 

Ta không phải nam nhân, nhưng ta là một thái tử tốt.

 

Và sẽ là một hoàng đế tốt.

 

Cao Lượng Hành bắt đầu tuyên chỉ.

 

Thánh chỉ rất dài, từ những công lao hiển hách, những lần vào sinh ra tử, đến những trận chiến khôi phục giang sơn, từng câu từng chữ đều khắc họa những gian nan mà ta đã trải qua, trở thành tấm bia khắc ghi công trạng của ta nơi thế gian này.

 

Đến khi đọc xong, ta tiếp chỉ, vẫn có chút hoang mang.

 

"A Ngọc, lại đây, đến bên phụ hoàng."

 

Ta đứng dậy, đón lấy thánh chỉ từ tay Cao Lượng Hành, quỳ bên long sàng.

 

Bệ hạ mở hộp gấm ra, lấy ra ngọc tỷ, trao cho ta, trầm giọng dặn dò:

 

"A Ngọc, Đại Lương lập quốc chưa đầy hai mươi năm, đừng để nó diệt vong trong tay con!"

 

Ta nhận lấy ngọc tỷ, thưa:

 

"Thần ghi nhớ!"

 

Ông lại nói:

 

"A Ngọc, năm đó con hồi kinh, con từng hỏi phụ hoàng, làm thế nào để mọi người trong thiên hạ đều được no ấm, không còn cảnh người ăn thịt người. Phụ hoàng đã cố gắng rất lâu, nhưng vẫn chưa làm được. Con phải làm được, biết chưa?"

 

Ta không nói nổi lời nào, chỉ có thể gật đầu.

 

Ông tiếp tục:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Phụ hoàng còn một đạo thánh chỉ, là dành cho A Phàn. Sau khi phụ hoàng mất, con phải phong vương cho A Phàn, nhưng không cho nó quan chức hay quyền lực, chỉ cần vinh hoa cả đời là đủ. Nếu A Phàn kính trọng con, con hãy đối đãi với nó thật tốt. Nếu nó phạm phải sai lầm lớn, thì hãy đưa nó đi theo ca ca của con."

 

Ta lại gật đầu.

 

Ông cuối cùng cũng yên lòng, nở nụ cười, dùng âm thanh chỉ có hai cha con ta nghe được, khẽ bảo:

 

"Chôn phụ hoàng cùng với mẫu thân của con. mẫu thân của con khi xưa đã ủy khuất con, phụ hoàng xuống dưới nhất định sẽ chửi mắng bà ấy thật nhiều. Dưới đó có A phụ, không ai có thể bắt nạt tiểu A Ngọc của ta nữa."

 

Ta mỉm cười:

 

"Được!"

 

Ông quay sang các đại thần đang quỳ lạy trong điện, trịnh trọng nói:

 

"Nữ nhi của trẫm, là bậc kỳ tài vô song trong thiên hạ. Trẫm giao phó con bé cho các khanh, mong các khanh tận tâm phò tá, mở ra một thời thái bình thiên thu vạn đại."

 

Các đại thần đồng loạt dập đầu:

 

"Thần tất tận tâm tận lực phò tá!"

 

Ông cười lớn, cười mãi... rồi tiếng cười dần dần tắt lịm.

 

Cung điện vang lên tiếng khóc.

 

Ta đứng dậy, chậm rãi chỉnh trang y phục cho bệ hạ, quỳ xuống trước long sàng, nhìn người đã không còn hơi thở.

 

Người là quân vương của thiên hạ, cũng là phụ thân của ta, là người đã nuôi dưỡng ta trưởng thành, dạy ta đọc sách, luyện võ, dạy ta binh pháp, dắt ta đi săn, dùng ánh mắt đầy tán thưởng để nhìn ta, đưa ta ra chiến trường, để ta lập nên sự nghiệp hiển hách.

 

Ta lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, cúi đầu tiễn biệt lần cuối:

 

"Thần, cung tiễn bệ hạ!"

 

Chư thần đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô:

 

"Thần, cung tiễn bệ hạ!"

 

28

 

Xuyên suốt lịch sử, chưa từng xuất hiện một nữ hoàng đế, huống hồ ta lại là kẻ danh chính ngôn thuận mà kế vị.

 

Nhưng quyền lực trong tay ta đã sớm vững như bàn thạch, lại có công lao hiển hách, tiên hoàng đích thân chỉ định các đại thần phò tá, ngự bút phê chuẩn ta làm thái tử, không ai dám dị nghị, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

 

Trong ánh mắt quy phục của quần thần, ta đăng cơ xưng đế, đổi niên hiệu thành Thái Hi.

 

Quyền lực chuyển giao ắt sẽ gây ra sóng gió, ta vừa giữ đạo hiếu, vừa bận rộn suốt ngày đêm. Công vụ chồng chất khiến nỗi đau mất cha cũng dần bị bào mòn. 

 

Ta thầm cười nhạo mình bạc tình, thế nhưng khi đối diện với quần thần, khóe mắt vẫn ửng đỏ.

 

Mai công khuyên nhủ:

 

"Giờ bệ hạ đã lên ngôi, nên giữ gìn long thể. Đường phía trước còn dài lắm."

 

Ta đáp:

 

"Thưa tiên sinh, ta sẽ làm vậy."

 

Mặt trời ngả về Tây, Cao Lượng Hành mang bữa ăn đến, ta dùng xong liền muốn xuất cung. Chưa đợi hắn nhắc nhở, ta đã nhớ ra, tiên hoàng băng hà, ta nay là chủ nhân của Kiến Chương cung.

 

Thái hậu đến tìm ta, hỏi nên xử trí các Thái phi thế nào.

 

Tiên hoàng băng hà, những người thiếp từng được ân sủng giờ đều thành Thái phi.

 

Thái hậu nhìn ta, trong mắt ẩn chứa lo lắng. Ta biết bà lo điều gì.

 

Triều trước, hậu cung có tục lệ tuẫn táng, phi tần của tiên hoàng khi ấy không có chiếu chỉ sắp xếp hậu sự, nên bây giờ ai nấy đều hoảng loạn.

 

Ta nói:

 

"Người nào có con cái thì xuất cung theo con mà an dưỡng tuổi già, người không có thì lưu lại, để triều đình lo liệu việc dưỡng lão."