Mạnh Ngọc

Chương 30



Thái hậu rót trà cho ta, nói:

 

"Bạch mỹ nhân đã bị khống chế rồi."

 

Bạch mỹ nhân, chính là ả yêu cơ mê hoặc phụ hoàng ta trầm mê tửu sắc, đắm chìm trong đan dược. 

 

Ả từng muốn tự sát nhưng không thành, giờ bị giam trong Dịch Đình.

 

Thái hậu hỏi ta:

 

"Ả là dư nghiệt của triều trước, đổi tên che giấu thân phận mà nhập cung, lại còn thông đồng với đạo sĩ để hại tiên hoàng. Bệ hạ định xử trí ra sao?"

 

Phải rồi, ta là bệ hạ.

 

Ta định thần, đáp:

 

"Tên đạo sĩ kia xử tử lăng trì ngay lập tức. Còn Bạch mỹ nhân, ban cho ả một dải lụa trắng và một chén rượu độc, để tự mình lựa chọn."

 

Thái hậu cười nhạt:

 

"Ả muốn gặp bệ hạ lần cuối."

 

Ta thản nhiên nói:

 

"Không cần, nếu ả không chịu chọn, vậy cứ đưa tiễn ả đi."

 

Trời đêm u ám, ta đứng dậy, bảo thái hậu:

 

"Tối nay còn có tấu chương cần duyệt, mẫu hậu hồi cung nghỉ ngơi đi."

 

Thái hậu cũng đứng dậy, mỉm cười:

 

"Bệ hạ bảo trọng!"

 

Ta mở một bản tấu chương, truyền nội thị thắp sáng đèn.

 

Đầu xuân gió lạnh, trong điện chỉ có chút hơi ấm mong manh. Ngoài hiên, những mầm non đã nhú lên từ khe đá.

 

Sáng mai, ta sẽ có buổi thiết triều đầu tiên.

 

Sau khi đăng cơ, ta không nóng lòng cải cách. Hướng đi của triều chính ta đã sớm nắm rõ.

 

Trước khi băng hà, tiên hoàng nhân lúc mê muội mà dọn sạch không ít chướng ngại cho ta. 

Hồng Trần Vô Định

 

Dù vẫn còn một số rắc rối, nhưng giải quyết cũng không quá khó khăn.

 

Làm hoàng đế, không có nghĩa là độc tôn thiên hạ, quyền lực tuyệt đối.

 

Thỏa hiệp, so với chuyên quyền, thường là con đường mà ta phải đi nhiều hơn.

 

Đại Lương chấm dứt gần trăm năm chiến loạn, tứ phương quy phục.

 

Nhưng của cải vẫn bị thế gia độc chiếm., vẫn có dân thường c.h.ế.t đói, vẫn có trẻ nhỏ không ai nương tựa, không có cơ hội đọc sách.

 

Con đường này quá dài.

 

Phụ hoàng không làm được, ta liệu có thể không?

 

Đến thế hệ sau, bọn họ còn muốn làm không?

 

Ta mở một bản tấu chương, là Trung thư lệnh dâng sớ, mong ta sớm chọn lập thái tử.

 

Ta chưa từng lập gia đình, triều đình ai cũng biết. Vì lễ giáo, bọn họ không dám khuyên ta lập hậu cung, nhưng dù là nạp nam sủng hay cưới một phò mã, ta vẫn phải có một đứa con kế thừa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có thái tử, nhưng không nhất thiết phải do chính ta sinh.

 

Ta lệnh cho Trung thư lệnh soạn chiếu, tuyển chọn tôn thất (hậu duệ hoàng tộc) vào Thượng Thư phòng học tập.

 

Ta đặc biệt ghi rõ: Nam nữ đều có thể vào.

 

Người sáng suốt đều hiểu, ta đang chọn người kế vị cho đời sau.

 

Lập tức, tôn thất Mạnh gia đổ xô đưa con cháu vào học.

 

Tông chính (quan trông coi hoàng tộc) tìm ta mấy lần, ám chỉ rằng trong tộc có vô số anh tài nam tử, cần gì phải tuyển tất cả?

 

Thấy ta không đoái hoài, ông ta cũng đành thuận theo ý chỉ, đưa tất cả con cháu trong tộc vào Thượng Thư phòng.

 

Ta nhìn quanh, chỉ thấy toàn nam tử.

 

Tức giận, ta lập tức trách phạt.

 

Bấy giờ họ mới miễn cưỡng đưa nữ tử vào.

 

Tông thất trong lòng đầy oán giận, nhưng ta cũng là nữ tử, bọn họ không tiện chỉ trích, chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

 

Đã tuyển chọn tôn thất vào Thượng Thư Phòng, ta liền bắt tay cải cách khoa cử, chủ trương tuyển chọn nhân tài, bất kể nam nữ.

 

Trước kia, ở triều Đại Dận, thế gia lộng hành, coi trọng lễ giáo mà coi rẻ sinh mệnh. 

 

Nữ tử nếu để lộ dung nhan trước mặt người ngoài thì bị coi là sỉ nhục thanh danh. 

 

Càng là nữ nhi nhà nghèo, quy củ lại càng ít, bởi sinh tồn là điều quan trọng hơn hết thảy, bọn họ không có thời gian mà bận tâm đến những lễ giáo hà khắc ấy. 

 

Nhưng ở các đại gia tộc, lễ giáo lại trở thành gông xiềng trói buộc nữ nhân. Những tiểu thư đài các hiếm khi được ra ngoài, có chăng cũng chỉ là những chuyến hành hương cúng Phật.

 

Xe ngựa, tùy tùng có khi đến hàng chục người, dù vậy, vẫn phải đội mũ sa hoặc đeo mạng che mặt. Nếu không may va chạm với nam nhân, ắt bị coi là hành vi thất tiết.

 

Trói buộc hà khắc như vậy, một nữ tử đoan trang sẽ thành lão nương cổ hủ khi tuổi còn rất trẻ.

 

Khi còn ở nhà, ta cũng từng tuân theo những giáo điều ấy, nhưng ta vốn không phải kẻ chịu an phận, thích giả làm A Phàn để lén ra ngoài chơi. 

 

Sau này trở về nhà, phụ thân rất mực nuông chiều, cho ta học cùng huynh đệ, các thúc bá thay nhau dạy ta luyện võ. 

 

Phụ thân thấy ta là người có thể rèn giũa, lại thường dẫn ta đến quân doanh tuần tra, cho ta cùng quân sĩ tỉ thí, săn bắn, huấn luyện.

 

Lúc ấy, ta vẫn chưa bị hủy hôn. Nhà chồng tương lai cho rằng ta thô lỗ, ngang ngược, không giữ nữ đạo, bà mẹ chồng tương lai đến thăm, không ít lần ám chỉ ta nên sửa đổi.

 

Nhưng ta không ưa Hướng Tam Lang, nên không để lời bà ta vào tai. Họ rất bất mãn với ta, nhưng phụ thân ta là trụ cột Đại Lương, họ không dám từ hôn.

 

Ta chỉ mải mê sống theo ý mình, nhưng lại vô tình ảnh hưởng đến tiền đồ của các muội muội. 

 

Danh tiếng ta đã bị hủy hoại, những kẻ tìm đến cầu thân phần lớn chỉ vì phú quý của gia tộc ta. Phụ thân ta mắt cao hơn người, tất nhiên không chấp nhận. 

 

Bởi vậy, chuyện hôn sự cứ kéo dài mãi. Sau này, vì bận rộn đại nghiệp, chuyện hôn sự của huynh đệ tỷ muội đều bị trì hoãn, đến khi lập quốc, đại ca mới định thân, các muội muội lúc đó mới bắt đầu tính đến chuyện xuất giá.

 

Từ thời Đại Dận, luật lệ đã khắt khe như vậy. Triều ta dù tiếp nối Đại Dận, nhưng vì có một nữ tướng khai quốc, phong khí đã dần thay đổi. 

 

Các tiểu thư khuê các bắt đầu chơi mã cầu, học b.ắ.n cung, học ném thẻ. Đến kỳ thu săn, có không ít nữ tử oai phong lẫm liệt, thành tích săn b.ắ.n không thua kém gì nam nhân.

 

Trong hào môn thế gia là vậy, tầng lớp bách tính bình dân lại càng vượt xa.

 

Nữ nhi nhà nghèo có thể ra ngoài làm việc.

 

Có thể đi học đường đọc sách.

 

Có thể buôn bán, có thể bốc thuốc chữa bệnh.

 

Có thể làm sổ sách, quản lý tiệm, làm chưởng quỹ.