4
Ta quỳ đến mức đầu gối đau nhức, dù thân mang y phục ấm áp, nhưng vẫn không thể ngăn cản cơn gió bắc len lỏi vào từng khe hở, lạnh đến thấu xương.
Thế nhưng, m.á.u trong người ta vẫn sôi trào như lửa.
Phụ thân cười lớn, tự tay đỡ ta đứng dậy.
Năm xưa, khi phụ thân chinh chiến nơi sa trường, ta còn chưa ra đời. Nhưng giờ đây, ta lại nhìn thấy bóng dáng của bậc anh hùng cái thế trong ánh mắt ông.
Ông nói:
"Vậy thì, tạo phản đi!"
Tháng sau, sứ giả triều đình mang thánh chỉ đến.
Sắc phong cho ta làm Quận chúa, lệnh cho ta hòa thân với Nhu Nhiên.
Phụ thân tức giận, lấy cớ hắn giả truyền thánh chỉ mà c.h.é.m đầu, tế trước cờ của Mạnh gia quân.
Lần thứ hai, ta theo phụ thân lên tường thành, thân khoác chiến giáp, khí thế chẳng thua kém bậc trượng phu.
Ông chỉ vào ba ngàn binh sĩ đóng ngoài thành, lạnh nhạt nói:
"Kẻ khác gọi là vương sư, ta gọi là nịnh thần."
Đầu của sứ giả triều đình bị treo trên tường thành, đại tướng cầm quân bên dưới tức giận vô cùng, nhưng lại e sợ thành Vĩnh Nguyên binh cường tướng mạnh, tường thành cao vững, đành lên tiếng khuyên nhủ:
"Hầu gia, người khinh thường hoàng uy, đây là tội tru di cửu tộc!"
Ta đứng trên tường thành, khom người hành lễ như nam tử, dõng dạc nói:
"Trịnh tướng quân , năm xưa khi đánh giặc Nhu Nhiên, người và phụ thân ta từng là chiến hữu cùng chung hoạn nạn. Ngày hôm nay, bệ hạ bị gian thần che mắt, triều đình có gian thần, ép ta xuất quan hòa thân, đó là quốc sỉ (nỗi nhục của quốc gia). “
“Người để gian thần che mắt thánh thượng, gây loạn triều chính, ấy là bất trung. “
“Lấy tài nghệ giữ gìn giang sơn, dẫn binh sĩ đến ép buộc chiến hữu, đưa nữ nhi đồng môn sang Nhu Nhiên chịu nhục, ấy là bất nghĩa.”
"Phụ thân ta vẫn thường kể với huynh đệ trong nhà về chiến công năm đó, mỗi lần nghe xong đều thấy m.á.u nóng sôi trào, lại thêm ngưỡng mộ tướng quân đức cao nghĩa trọng. Hôm nay mới biết, hóa ra phụ thân ta nhìn lầm người, chẳng qua cũng chỉ là nhận giặc làm cha, chẳng phân rõ trung gian!"
Trịnh tướng quân giận dữ, giọng gầm lên run rẩy:
"Ta và phụ thân ngươi là đồng môn, phụ thân ngươi chưa nói gì, một tiểu nha đầu như ngươi lại dám vượt quyền nói thay?"
Ta cười nhạt:
"Phụ thân ta là bậc anh hùng đội trời đạp đất, người như tướng quân lại có tư cách đối thoại với ông sao?"
Trịnh tướng quân hẳn là đã tức đến cực điểm, nhưng vẫn gắng gượng đáp:
"Đổi lấy một mình ngươi để có sự bình an cho xã tắc, ta tuy bất nghĩa, nhưng còn ngươi, ngươi có trung không?"
Ta cười khẽ:
"Một người đổi lấy sự bình an cho xã tắc, đương nhiên đáng giá. Nhưng tướng quân có từng đọc Lục Quốc Luận (Luận về sáu nước) chưa? Chẳng hay người có hiểu câu: 'Hôm nay cắt năm thành, ngày mai cắt mười thành, rồi được một giấc ngủ yên. Đến khi mở mắt ra, nhìn bốn phía biên cương, quân Tần đã lại kéo đến. Vậy nên, đất chư hầu có hạn, nhưng dục vọng của Tần quốc không bao giờ thỏa, dâng cống càng nhiều, xâm lược càng dữ dội?"
Trịnh tướng quân bị ta nói đến mức phải lấy tay che mặt, dường như không còn mặt mũi nào nhìn phụ thân ta nữa.
Nhưng cha con ta không chịu mở cổng thành, mà đầu sứ giả lại bị treo trên tường.
Dù chúng ta mang danh nghĩa "thanh quân trắc" (loại bỏ gian thần), nhưng ai cũng biết—Mạnh gia, đã tạo phản rồi!
Nếu đã như vậy, thì cứ thế đi.
Gió gào thét trên cao, phụ thân cười vang dội:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con gái ta, có sợ không?"
Hồng Trần Vô Định
Ta nắm chặt dây cung, giọng nói kiên định:
"Nữ nhi chưa từng sợ hãi! Được lấy thân nữ nhi đối diện thời thế này, dù c.h.ế.t cũng không hối tiếc!"
Phụ thân nói:
"Vậy ta cùng con đánh cược một phen, đặt cược cho cục diện trước mắt này."
Ta hỏi:
"Vậy có thưởng không?"
Phụ thân cười:
"Nếu con thắng, ta tặng con một món quà."
"Nếu nữ nhi thua thì sao?"
Phụ thân cười lớn:
"Con không thể thua!"
Ta không thể thua.
Ánh mắt ta nhắm thẳng vào vị tướng quân đứng đầu dưới thành.
Ông ta từng là chiến hữu của phụ thân trong trận chiến Nhu Nhiên, là tướng tài từng giành thắng lợi trong vạn quân, là tri kỷ vào sinh ra tử, là vị thúc phụ thường xuyên gửi quà cáp lễ tết.
Nhưng hôm nay, cũng chính ông ta là kẻ chủ trương đẩy ta đi hòa thân.
Là đồ tể chà đạp quốc môn.
Ta buông dây cung.
Tiếng xé gió vang lên trong đêm, bóng người đổ xuống, trên mặt vẫn còn mang theo sự kinh hoàng.
Trong bóng tối phủ xuống, ông ta nghe được câu nói cuối cùng trong đời mình.
"Tướng quân, thê tử, phụ mẫu của người, ta sẽ chăm sóc."
5
Thế gian đều biết, năm xưa Bá Viễn hầu bị thánh nhân nghi kỵ, lại thêm tiểu nhân gièm pha, cuối cùng bị đoạt binh quyền, bị điều ra ngoài làm quan.
Thánh nhân đặc biệt "ban ơn", chấp thuận để ông giữ lại tám trăm phủ binh.
Nếu muốn ép nữ nhi Mạnh gia hòa thân, ba ngàn binh sĩ đã là quá đủ.
Nhưng không ai biết, Việt Châu đất rộng người đông, khi phụ thân ta mới đến đây, đối diện với một đội quân bại hoại, những toán phản tặc hoành hành không dứt, một thành trì hoang tàn, dân sinh khốn khổ, ông đã dùng thủ đoạn sắt thép thế nào để xây dựng lại mảnh đất này.
Lại càng không ai truy hỏi, những kẻ phản loạn sau khi bị bắt, rốt cuộc đã đi về đâu.
Trịnh tướng quân bị ta b.ắ.n một mũi tên xuyên chết, đám binh sĩ dưới trướng lập tức rối loạn. Nhưng ông ta quả thực có vài phần tài trí, hẳn đã sớm có sắp xếp.
Ngay khi ông ta vừa ngã xuống, vị phó tướng lập tức tiếp quản vị trí, hạ lệnh công thành.
Phụ thân cảm thán:
"Quả nhiên là Bá Tiên, thật sự có vài phần bản lĩnh, binh sĩ dưới trướng cũng không tầm thường."
Bá Tiên là tự danh của Trịnh tướng quân.
Ta không có tâm tư phân biệt hàm ý trong lời phụ thân, chỉ cảm thấy cảnh tượng c.h.é.m g.i.ế.c trước mắt khiến huyết mạch ta sôi trào, đến mức chỉ hận không thể lập tức xông lên, tự mình c.h.é.m g.i.ế.c một trận.